Mẹ Ta Là Một Nông Phụ Không Biết Chữ

Chương 4

5

Phụ thân bị các quan Ngự sử tố cáo là bạc đãi thê tử. Tể tướng chỉ nói vài lời đã giúp phụ thân gỡ bỏ tội trạng. Nhưng mục đích của mẫu thân đã đạt được, tên của mẫu thân đã xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, chuyện này cũng đã lọt vào tai ngài.

Phụ thân dù chỉ để bịt miệng đồng liêu cũng không dám bỏ mẫu thân.

Phụ thân đã đứng về phía Tể tướng. Từ đó con đường quan lộ trở nên thênh thang, nhưng trên con đường quan lộ do Tể tướng mở rộng ấy, lại sẽ có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng. Vị trí mà phụ thân ngồi hiện nay, chẳng phải là chiếm lấy chỗ của người khác sao.

Chỉ một lời của Tể tướng đã khiến phụ thân vững vàng tại vị. Phụ thân quá nổi bật, đã khiến nhiều người không hài lòng.

Khi trở về phủ, phụ thân liền đi thẳng vào phòng mẫu thân, ném mạnh cái rổ đựng đồ thêu của người xuống đất.

“Ai cho phép ngươi ra ngoài nói năng bừa bãi? Ngươi có phải muốn nhìn ta bị cách chức ngươi mới vừa lòng không?”

Mẫu thân ngơ ngác, không biết phải làm sao.

“Phu quân, ta, ta đã làm sai điều gì sao?”

Trước đôi mắt đẫm lệ của mẫu thân, cơn giận trong lòng phụ thân càng bùng lên mạnh mẽ.

“Ngươi đừng có giả vờ với ta, ngươi đã nói gì bên ngoài——”

Nói đến đây, phụ thân cứng họng, những lời đồn bên ngoài đều là sự thật. Phụ thân hoàn toàn không có lý do gì để trách mắng mẫu thân. Cuối cùng, ông chỉ nói cứng nhắc.

“Chuyện của chúng ta là chuyện riêng, ai cho phép ngươi ra ngoài nói? Bây giờ bên ngoài đầy lời đàm tiếu. Ngay cả Hoàng thượng cũng khiển trách ta bạc đãi ngươi. Ngươi hài lòng rồi chứ?”

Mẫu thân lắc đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất.

“Không đâu phu quân.Chu phu nhân hỏi ta về chuyện của chúng ta, ta liền nói rằng chúng ta tình cảm rất tốt, những năm qua chàng đối xử với ta rất tốt.

Sau khi đỗ đạt liền đưa ta lên kinh thành, báo đáp tình nghĩa năm xưa ta lo hậu sự cho phụ thân chàng. Chu phu nhân còn nói chúng ta là một đôi vợ chồng ân ái hiếm có trong thiên hạ.”

Phụ thân câm lặng.

Trước sự ngây thơ thuần khiết của mẫu thân, những gì ông đã làm trở nên đáng trách đến cực độ. Những lời trách móc bên ngoài chẳng qua cũng là do ông tự chuốc lấy.

Nếu không phải do ông hành động không đứng đắn, thì những lời đồn mẫu thân nói ra chỉ khiến ông được khen ngợi là người trọng tình trọng nghĩa chứ không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, bạc đãi thê tử.

Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lập tức thay đổi, không còn vẻ ủy khuất ngơ ngác trước mặt phụ thân. Mẫu thân bình tĩnh nhặt lại đồ thêu trên đất, phủi sạch bụi, rồi tiếp tục thêu thùa. Người đang thêu món quà cảm ơn cho Chu phu nhân.

Mẫu thân mang túi thơm đã thêu xong đến chùa để khai quang.

Mẫu thân rất giỏi kỹ thuật thêu Tứ Xuyên, đặc biệt là thêu hai mặt, trông sống động như thật.

Chu phu nhân tự mình tiếp đón mẫu thân. Mẫu thân mặc trang phục giản dị, cẩn thận đưa túi thơm cho Chu phu nhân.

“Ta không có nhiều tiền, không thể mua loại vải tốt nhất. Đây là vải tốt nhất mà ta có thể mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Nghe nói phu nhân thích hoa lan, ta đã thêu lên đây và còn đến chùa để khai quang, cầu bình an cho phu nhân.”

Chu phu nhân vui mừng khôn xiết.

“Ngươi có kỹ thuật thêu tốt như vậy sao! Thậm chí còn tốt hơn một số thợ thêu trong cung.”

Mẫu thân khiếp sợ, vội vàng lắc đầu.

“Không, không dám.”

Người do dự một lúc, rồi lắp bắp mở lời.

“Nghe nói phu nhân đã mở một nhà từ thiện, trong đó có nhiều nữ nhân bất hạnh chạy nạn đến.

Ta… ta muốn góp chút sức mọn, dạy họ thêu thùa, để sau này họ có thể tự lập, kiếm sống bằng chính tay mình.”

Mẫu thân khó nhọc nói xong, nước mắt Chu phu nhân đã rưng rưng. Những năm qua, bà đã thành lập nhà từ thiện nhưng luôn phải đơn độc chiến đấu, chưa bao giờ có nữ nhân quý tộc nào chủ động tham gia cùng bà. Mẫu thân là người đầu tiên chủ động đến giúp.

“Tốt quá! Ta cũng đã từng tìm thầy thêu thùa cho họ, nhưng những người có tay nghề tốt đều là thợ thêu riêng trong phủ các quý nhân ở kinh thành. Ai chịu hạ mình đến nhà từ thiện chứ, hơn nữa họ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”

Mẫu thân vội vàng nói.

“Ta không cần tiền, ta không cần tiền.”

Chu phu nhân như gặp được tri kỷ, nắm tay mẫu thân nói rất nhiều, kể cho bà nghe về lý tưởng và niềm tin của mình.

Mẫu thân là một người nghe rất tốt, giữa chừng đáp lời vài câu cũng khiến Chu phu nhân không ngừng khen ngợi. Chu phu nhân nhìn mẫu thân với ánh mắt ngày càng rạng rỡ.

Sau khi mẫu thân trở về nhà, nhà cửa bừa bộn, phụ thân say khướt, nằm lăn lóc giữa đống rượu.

Khi nhìn thấy mẫu thân, ông rơi nước mắt hối hận.

“Thẩm, Thẩm Vi Lan đã có thai, đứa bé là của ta. Ta có lỗi với nàng, Dao nương!”

Ông khóc nức nở, mẫu thân ngã quỵ xuống đất nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản. Phụ thân nhào tới nắm lấy tay mẫu thân:

“Dao nương, nàng ấy là đích nữ của phủ Tể tướng, không thể làm thiếp.

Nàng, nàng có thể nhường bước, làm thiếp của ta, để nàng ấy làm chính thất được không?”

Mẫu thân nhìn phụ thân với ánh mắt như đã chết lặng. Sau một lúc lâu, đôi môi khô khốc của mẫu thân khẽ nhếch lên.

“Được, ta sẽ làm thiếp.”

Phụ thân thấy đạt được mục đích, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông nắm chặt tay mẫu thân, chân thành nói:

“Dao nương, nàng tin ta. Sẽ có một ngày ta bù đắp cho nàng. Quyền thế của họ Thẩm quá lớn, ta không dám đánh cược, nếu không ngay lập tức nàng và con sẽ chết.

Ta và nàng là vợ chồng nhiều năm, không ai có thể so bì được, trong lòng ta chỉ có nàng.”

Mẫu thân dẫn ta về phòng, lúc này trong mắt người lạnh lùng vô cùng. Mẫu thân hỏi ta:

“Con có nhớ đường đến nhà Chu phu nhân không?”

Ta gật đầu.

“Là ở con phố sau tiệm bán kẹo hồ lô.”

Mẫu thân thì thầm bên tai ta, dạy ta những lời cần nói. Sau khi học xong, mẫu thân mạnh tay véo vào hông ta, ta liền òa khóc chạy ra ngoài. Mẫu thân dặn dò ta.

“Mau đi tìm bà ấy!”

Tên tiểu đồng ở cửa Chu phủ nhận ra ta. Thấy ta khóc lóc thảm thiết, liền hốt hoảng dẫn ta vào trong.

Khi ta gặp Chu phu nhân, liền lao đến chân bà, khóc đến đứt từng khúc ruột.

“Chu phu nhân, người là người tốt, xin người cứu lấy mẫu thân con! Phụ thân muốn cưới người khác làm chính thất, bắt mẫu thân con làm thiếp. Mẫu thân con tìm đến cái chết rồi…”

Chu phu nhân lập tức dẫn người tới nhà ta. Khi bà đến nơi, máu đã chảy lênh láng khắp sàn. Mẫu thân đã cắt cổ tay.

Khi phụ thân chạy đến, Chu phu nhân đã cho thầy thuốc băng bó cho mẫu thân.

Chu phu nhân để lại hai tỳ nữ biết võ để chăm sóc mẫu thân. Bà chỉ vào phụ thân, căm hận nhổ một bãi nước bọt.

“Đồ vong ân bội nghĩa, muốn đạp lên máu của thê tử tào khang mà thăng tiến sao? Phì, mơ đi!”

Phụ thân mặt mày tái mét, lao đến bên giường bệnh của mẫu thân, khóc không thành tiếng.

“Không làm thiếp nữa. Chúng ta không làm thiếp nữa, ta không làm quan nữa. Dao nương, ta và nàng về quê, nàng đừng dọa ta…”

Chuyện này cuối cùng đã bị làm to, phụ thân của Chu phu nhân vốn đã là kẻ thù chính trị của phụ thân Thẩm Vi Lan, lần này càng không thể bỏ qua.

Cuối cùng, mẫu thân nhượng bộ, trở thành bình thê, nhường vị trí chính thất cho Thẩm Vi Lan. Cũng vì vậy, danh tiếng của hai người họ trong kinh thành hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Vi Lan bị Tể tướng trách phạt, phải bồi thường rất nhiều tiền bạc cho mẫu thân. Trước mặt nàng ta, mẫu thân vẫn tỏ ra khiêm nhường, đầy cảm kích mà cảm ơn nàng ta.
Bình Luận (0)
Comment