Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 76

Các bạn đang đọc truyện Mê Tình Loạn Ý Full – Chương 76 + 77 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 76

Tôi đưa tay ra nắm lấy phía dưới Trần Thanh Vũ.

Cơ thể Trần Thanh Vũ run lên từng cơn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, âm thanh trầm khàn lướt qua mi mắt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng quậy nữa”

“Không… tôi muốn.” Tôi cố chấp đưa tay vào trong nhẹ nhàng xoa nắn, hô hấp của Trần Thanh Vũ càng trở nên dồn dập hơn, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được tiếng hít thở trầm đục của anh.

“Đáng chết” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đè hai tay của tôi lại.

“Thanh Vũ, tối nay anh có trở về không?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Nguyễn Mỹ.

Tôi nheo mắt, cười cười nhìn Trần Thanh Vũ.

Hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi, Nguyễn Mỹ gọi tới đúng lúc thật? Chỉ sợ mỗi ngày cô ta đều đa nghi giống như vậy, cứ luôn nhìn chằm chằm vào từng hành động của Trần Thanh Vũ nhỉ?

Nhưng mà cho dù cô ta có đa nghi như vậy, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ như vậy thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi.

“Ừ, công ty có một số việc cần xử lý.” Trần Thanh Vũ cố gắng kìm nén hơi thở đứt quãng của bản thân, nói dối với Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại.

Cơ thể anh vô cùng căng cứng, trên trán đã xuất hiện từng tầng mồ hôi dày đặc.

Nhìn thấy Trần Thanh Vũ vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng tôi không khỏi hiện lên chút đắc ý nho nhỏ.

Nhìn xem, đây có phải gọi là vận mệnh luôn luôn thay đổi hay không, có lẽ ngay cả bản thân Nguyễn Mỹ cũng không ngờ sẽ có một ngày Trần Thanh Vũ lại điên cuồng với tôi như vậy?

Trần Thanh Vũ đã từng xem Nguyễn Mỹ như một nàng công chúa nhỏ để dịu dàng đối xử từng chút một, nhưng hiện tại người anh xem trọng lại là tôi.

“Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?” Có lẽ Nguyễn Mỹ cũng cảm thấy hơi thở Trần Thanh Vũ có sự thay đổi, cô ta nhịn không được gọi tên Trần Thanh Vũ.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu.

Trần Thanh Vũ cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, hít thở sâu một hơi rồi dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Không sao, anh cúp máy trước nhé, sắp họp rồi.”

Nói xong, Trần Thanh Vũ cũng không để ý đến Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại nghĩ như thế này đã lập tức cúp máy.

“Huỳnh Bảo Nhi, đồ yêu tinh này” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, vứt bỏ điện thoại di động sang một bên rồi nắm lấy hai chân tôi giơ lên cao, xông vào.

Đột nhiên bị tấn công mạnh mẽ như vậy, tôi không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai, đầu lập tức đụng vào đầu giường, tôi đau đến mức phải hít sâu một hơi.

Đều do bản thân tôi tự tạo nghiệt, mới vừa rồi quyến rũ Trần Thanh Vũ như vậy, làm hại bây giờ Trần Thanh Vũ…

Tôi bất đắc dĩ xoa trán, chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể nói: “Trần Thanh Vũ… nhẹ một chút, vết thương đấy”

Nghe thấy lời nói của tôi, Trần Thanh Vũ vốn đã mất hết lý trí lập tức dần dần bình tĩnh lại, anh đối xử với tôi dịu dàng hơn, tuy nhiên động tác vẫn vô cùng cuồng dã như cũ. Một tiếng sau, Trần Thanh Vũ ôm toàn thân đầy mồ hôi của tôi, nhìn vết thương đã mơ hồ hiện lên một chút ửng đỏ thì nói: “Lần sau không được dùng dáng vẻ này với tôi nữa.”

Tôi chu môi can vào ngực Trần Thanh Vũ, bất mãn nói: “Đã mấy kiếp rồi anh chưa đụng vào phụ nữ hả? Có cần phải mạnh bạo như vậy không?”

Bây giờ cơ thể tôi vẫn còn rất đau, cái tên khốn kiếp này không hề biết chút dịu dàng nào cả, đau chết tôi rồi.

“Ai bảo em quyến rũ tôi, đây là sự trừng phạt em đáng phải nhận.” Trần Thanh Vũ đưa tay đặt lên mặt tôi, nhẹ nhàng xoa nắn gò má tôi.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi im lặng co người lại.

“Tôi gọi bác sĩ đến đổi thuốc cho em” Trần Thanh Vũ xoay người xuống giường, tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi vào rồi nói. Tôi nhìn động tác của Trần Thanh Vũ, cắn môi nói: “Ừm, nghe theo anh”

Sau lưng anh có một vết cào rất lớn, vừa trông thấy đã khiến tôi giật mình. Tôi nhìn thấy vết cào đó thì bên tai không khỏi nóng lên.

Dấu vết đó là do tôi lưu lại , tôi không khống chế được nên đã cào vào sau lưng Trần Thanh Vũ, không ngờ thế mà lại… dễ thấy như vậy.

Có lẽ Trần Thanh Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nhẹ nhàng cong môi đi đến mép giường, cúi đầu xuống, nặng nề hôn tôi một cái rồi cười nhẹ nói: “Thế nào? Bây giờ biết xấu hổ rồi à? Không phải vừa rồi rất bạo gan sao?”

Ai… ai bạo chứ? Rõ ràng người bạo gan là cái tên khốn kiếp Trần Thanh Vũ này mà.

Tôi không nhịn được thầm lẩm bẩm một tiếng, Trần Thanh Vũ cũng không nói gì. Anh chỉ hôn cằm tôi một chút rồi đi gọi bác sĩ.

Lúc bác sĩ đến nơi, hơi nóng trên người tôi còn chưa rút đi hết. Vừa nghĩ đến hình ảnh khi nãy tôi và Trần Thanh Vũ cùng nhau triền miên trong phòng bệnh thì tôi không dám nhìn vào mắt của bất kỳ người nào ở đây nữa.

Trong không khí tán ra mùi hương khác thường, không biết vị bác sĩ này có nhận ra không. “Vết thương đang kết vảy, hy vong tổng giám đốc Vũ và cô Bảo Nhi đừng làm những loại vận động quá kịch liệt, nếu không sẽ rất khó lành lại” Bác sĩ ho khan một tiếng, vô cùng mờ ám nhìn tôi và Trần Thanh Vũ nói.

Tôi nghe thấy bác sĩ nói bóng nói gió nhắc nhở, cả khuôn mặt gần như đó rần lên.

Ngược lại Trần Thanh Vũ trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ, xem như không có chuyện gì mà nói với bác sĩ: “Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”

Sau khi bác sĩ bỏ đi, tôi cầm một cái gối lên ném về phía Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, đồ khốn kiếp”

Tôi vẫn là một người bệnh mà anh lại không chăm sóc tôi, còn không biết xấu hổ như vậy nữa chứ.

“Được rồi, trễ lắm rồi, chúng ta ngủ thôi, em còn có hơi sức gây chuyện à?” Trần Thanh Vũ bắt lấy cái gối tôi vừa ném qua, sau đó đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi hỏi.

Nghe được lời nói của Trần Thanh Vũ, cả người tôi đều nóng lên, không nhịn được trừng mắt với Trần Thanh Vũ rồi nói. “Trần Thanh Vũ, anh thật là mặt dày đấy.” “Ngoan, ngủ đi.” Trần Thanh Vũ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi, dịu dàng đặt một nụ hôn lên tai tôi. Tôi chu môi trợn mắt nhìn Trần Thanh Vũ, đành phải bất đắc dĩ gật đầu một cái. “Tôi rất mệt, đừng có phá tôi.” Tôi lo lắng Trần Thanh Vũ lại chọc phá mình nên quay lại nghiêm túc nói với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ hôn lên mắt tôi rồi nói: “Tôi sẽ không phá em, mau ngủ đi.”

Có lời nói đảm bảo của Trần Thanh Vũ, tôi mới an tâm nhắm hai mắt lại ngủ.

Trong lúc mơ hồ, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Trần Thanh Vũ.

Một tháng sau, vết thương của tôi cũng gần khỏi hẳn. Hôm nay trùng hợp là ngày tôi xuất viện, nhưng tin tức liên quan đến tôi trên khắp báo đài và các trang mạng đều hoàn toàn biến mất.

Tôi thu dọn đồ đạc xong thì ở phòng bệnh đợi Lê Minh Quang đến, hôm nay anh ấy cố ý đến đón tôi xuất viện. Còn Trần Thanh Vũ thì hình như có một cuộc họp quan trọng cần phải thảo luận trong ngày hôm nay nên không thể đến được.

“Bảo Nhi, chúng ta đi thôi” Sau khi tôi đợi tầm mười phút thì Lê Minh Quang đến, anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng nói với tôi. “Ừ” Tôi vươn người một cái, gật đầu với Lê Minh Quang. Ở bệnh viện ngây ngốc lâu như vậy, tôi cảm thấy xương của mình đều mềm hết rồi.

Tôi và Lê Minh Quang đi từ phòng bệnh ra bên ngoài, trực tiếp dùng thang máy xuống tầng hầm đậu xe.

Khi tôi đứng ở cửa thang máy chờ Lê Minh Quang lái xe đến thì nghe thấy một âm thanh thê lương từ phía sau truyền đến. “Đồ loại đàn bà để tiện, không biết xấu hổ, tao phải giết mày” Đột nhiên một người phụ nữ tóc tai bù xù nhào về phía tôi, tôi hoàn toàn không kịp phòng bị. Vào lúc tôi bị bà ta đụng ngã thì một bóng đen nhanh chóng ôm tôi vào trong ngực, đá bay người phụ nữ đó ra ngoài.

Cơ thể của người phụ nữ điên kia lăn mấy vòng trên đất, sau đó bà ta vẫn không cam lòng mà từ từ bò dậy giống như muốn đối phó với tôi một lần nữa. “Còn dám đến gần đây thì tôi sẽ đưa bà đến đồn công an đấy, mùi vị cơm tù ăn không ngon như bà tưởng đâu.” Lê Minh Quang lạnh lùng gầm nhẹ về phía người phụ nữ kia.

Mặc dù người phụ nữ kia điên khùng nhưng cũng nghe rõ lời nói của Lê Minh Quang có ý gì. Bà ta hơi không cam lòng, sau khi trợn mắt nhìn tôi một cái thì đành phải bò dậy từ dưới đất rồi rời khỏi đây.

Sau khi thấy người phụ nữ điên kia đi khỏi, tôi không nhịn được khẽ cau mày. “Thế nào? Không có bị thương chứ?” Lê Minh Quang buông tôi ra, kiểm tra toàn thân tôi rồi hỏi. “Không có, cảm ơn anh.” Tôi còn chưa tỉnh hồn lại kịp, khẽ gật đầu nhìn Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang nghe vậy, nhẹ nhàng sờ tóc tôi rồi nói: “Gần đây phải cẩn thận một chút, mặc dù dư luận đã bị áp chế xuống rồi nhưng mà vẫn còn có những người như thế này, họ luôn nhìn chằm chằm vào em, bản thân em phải tự biết cẩn thận bảo vệ mình.”

“Em biết rồi.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Bây giờ thời đại công nghệ, trên mạng có rất nhiều tin tức không chân thật rồi dẫn đến một đám người thích động tay động chân. Không chừng bọn họ muốn nhân cơ hội này dạy cho tôi một bài học, gây bất lợi cho tôi, loại chuyện như vậy cũng không phải không thể phát sinh.

“Minh Quang, đây là tài liệu mật của mảnh đất mà anh muốn” Sau khi lên xe của Lê Minh Quang, tôi do dự thật lâu rồi đưa thẻ USB trong tay cho anh ấy.

Vào hai tháng trước, tôi đã có được thẻ USB này nhưng mà tôi vẫn luôn suy nghĩ xem có nên giao cho Lê Minh Quang hay không?

Cuối cùng tôi vẫn quyết định đưa phần tài liệu này cho Lê Minh Quang.

Bởi vì… tôi muốn xem thử Trần Thanh Vũ sẽ làm gì?

“Lo lắng cho Trần Thanh Vũ sao?” Lê Minh Quang nhận lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

Tôi luôn cảm thấy Lê Minh Quang là một người vô cùng thần bí, ánh mắt nhìn người của anh ấy luôn khiến cho người khác có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu tất cả.

Tôi không trả lời Lê Minh Quang, chỉ rũ mắt xuống, trong con người lóe lên tia sáng phức tạp. “Không có

Tôi không lo lắng cho Trần Thanh Vũ, bởi vì đây là do Trần Thanh Vũ thiểu nợ con của tôi.

“Đừng quá lo lắng, chỉ là một mảnh đất mà thôi, sẽ không đến mức khiến cho Trần Thanh Vũ phá sản đâu. Chuyện này chỉ khiến anh ta nhức đầu một thời gian thôi, anh muốn báo thù cho em.”

“Nếu như Trần Thanh Vũ không phải là Trần Thanh Vũ cao ngạo như trước đây thì anh ta có tư cách gì làm tổn thương em chứ?”

Lê Minh Quang dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi nói. Nghe xong lời nói của Lê Minh Quang, tôi chỉ hơi liếm môi rồi nói: “Em biết.” “Nếu như em vẫn không buông bỏ được, vậy thì anh sẽ không dùng những tài liệu này” Đôi mắt Lê Minh Quang tối xuống nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau đó anh ấy mới mở miệng nói.

Tôi nghe vậy thì lắc đầu nói: “Em không phải không buông bỏ được, vốn dĩ chuyện này chúng ta đã thảo luận xong cả rồi, chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy Trần Thanh Vũ, em sẽ không do dự đâu.”

Đây là lỗi của Trần Thanh Vũ, những gì anh thiếu nợ tôi, cho dù có trả cả đời cũng không đủ. … “Ai đưa em trở về?” Buổi tối, tôi và Trần Thanh Vũ ngồi trong phòng ăn, đột nhiên Trần Thanh Vũ hỏi tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, rũ mắt xuống nói: “Lê Minh Quang, hôm nay anh ấy trùng hợp không bận nên tới đón tôi xuất viện.” “Không phải tôi đã nói rồi sao, sau này không được đến gần Lê Minh Quang nữa” Khuôn mặt Trần Thanh Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng, biểu cảm vô cùng không vui nói với tôi. Tôi hơi không thích dáng vẻ kiểm soát người khác này của Trần Thanh Vũ, nó khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. “Anh ấy là bạn của tôi.”

Chương 77. Người đàn ông thần bí.

“Lê Minh Quang không đơn giản như em nghĩ đâu, vậy nên em hãy tránh xa Lê Minh Quang ra một chút đi.” Trần Thanh Vũ khẽ nhấp động đôi môi mỏng của anh, nói như thể đang đưa ra mệnh lệnh cho tôi.

Tôi hơi bực mình, bật dậy khỏi ghế, đập mạnh chiếc đũa đang cầm trong tay xuống bàn.

Tôi cười lạnh, hờ hững nhìn Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, tôi có quyền kết bạn với bất kỳ người nào mà tôi muốn, không phải anh muốn tôi làm cái gì là tôi sẽ nghe và làm theo anh, tôi cũng có sự tự do của riêng mình.”

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi nói lại lần nữa, người đàn ông tên Lê Minh Quang đó, không hề đơn giản đâu.” Dường như Trần Thanh Vũ cũng khó chịu trước thái độ này của tôi, nét mặt anh bắt đầu trở nên cau có, đứng bật dậy nhìn tôi lạnh lùng nói.

Tôi cụp mắt xuống, đẩy ghế dựa ra, tức giận rời khỏi phòng ăn.

Trần Thanh Vũ đuổi theo rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã nắm được cổ tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi nằm gọn trong lòng ngực anh.

“Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc là em tức giận vì cái gì hả? Đừng có nói với tôi là em đã thích Lê Minh Quang rồi nhé?”

Tiếng nói của Trần Thanh Vũ vang lên bên tai tôi có vài phần chua xót, màng tai tôi không hiểu sao lại hơi đau đớn khi nghe tiếng rít gào đó của Trần Thanh Vũ.

Tôi khó chịu liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, chán ghét nói: “Trần Thanh Vũ, anh buông tôi ra đi.” “Nói mau đi, có phải trong lòng em giờ đã có Lê Minh Quang rồi không?”

“Anh ghen sao?” Nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự phẫn nộ của Trần Thanh Vũ, tôi nhướng mày, hỏi một câu đây ẩn ý với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ có vẻ hơi thâm trầm, lát sau, anh đè tôi sát mép tường, lạnh lùng nói: “Em là người phụ nữ của tôi, em không được phép tới gần Lê Minh Quang”

“Đúng vậy, tôi là người phụ nữ của anh, cho nên anh cũng không được phép chạm vào những người phụ nữ khác, nếu anh dám làm trái với điều này, tôi sẽ thiến anh” Tôi lạnh mặt nói.

Vốn dĩ Trần Thanh Vũ vẫn đang nhìn tôi với đôi mắt chứa đầy lửa giận, lập tức bất lực nói: “Em đúng là con mèo hoang nhỏ.” “Tôi chính là một con mèo hoang đó, giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

Tôi làm mấy kiểu động tác thoải mái kiểu này cũng là do tình thế đang cấp bách, vậy mà không hiểu sao Trần Thanh Vũ thật sự lại cột dây buộc bò vào cột.

Đúng lúc tôi không biết phải làm thế nào, lại nghe thấy giọng nói Trần Danh truyền tới từ ngoài cửa. “Thưa tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Tôi giật mình, dùng sức véo mạnh, cái đó của Trần Thanh Vũ suýt nữa thì bị tôi phế bỏ. “Huỳnh Bảo Nhi, đây là hạnh phúc cả đời của em đấy.” Mặt mày Trần Thanh Vũ tái mét, gầm nhẹ lên với tôi.

Tôi đỏ mặt, buông lỏng tay ra, xấu hổ nhìn bàn tay dính đầy chất lỏng của mình, hơi khó nói thành lời: “Tôi… tôi không cố ý đâu, ai bảo… lực của anh kém như vậy.”

Trước kia Trần Thanh Vũ là con người có khả năng khắc chế rất giỏi, vậy mà giờ anh lại trở nên khó kiềm chế như vậy.

Trần Thanh Vũ bị lời nói của tôi chọc tức, nét mặt đen kịt trông cực kỳ khó coi, anh không nói với tôi một lời nào.

“Muốn đi đâu?”  Sao tôi lại không biết rằng hôm nay Trần Thanh Vũ muốn đưa tôi ra ngoài nhỉ? Anh cố tình không nói trước với tôi?

Hơn nữa vừa nãy trong phòng taắm là do anh cố ý làm vậy, không biết hiện giờ trên cổ tôi có dấu vết gì không, nhỡ đâu đi ra ngoài sẽ có người nhìn thấy. “Lát nữa em sẽ biết.” Trần Thanh Vũ nói với tôi theo kiểu mập mờ nửa có nửa không, rồi đặt tôi vào trong xe.

Sau khi lên xe, tôi ngáp một cái, ngồi trên đùi Trần Thanh Vũ vặn vẹo chỉnh lại dáng, nói: “Rốt cuộc là đi đâu?”

Sao Trần Thanh Vũ lại bí mật như vậy? Nhất định không nói trước với tôi là sẽ đi đâu sao?

Trần Thanh Vũ dùng sức giữ chặt mông tôi, đáy mắt anh hiện lên tỉa lửa, cảnh cáo nói: “Nếu còn dám động đậy nữa, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không làm gì em đâu” Nghe được lời này của Trần Thanh Vũ, tôi cảm thấy cơ thể mình giống như đang nóng dần lên vậy, không thể nào giảm nhiệt.

Tôi nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ một cái, cổ họng có hơi khô khốc một chút.

Tôi ngồi im thin thít, không dám động đậy dù chỉ một chút.

“Trần Thanh Vũ, lập tức dừng tay.”

Tôi không phải là nữ thần, nếu Trần Thanh Vũ vẫn tiếp tục khiêu khích tôi kiểu này, rất khó để bảo đảm rằng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó anh mới lười biếng rút tay về, nói: “Lúc nào về tôi sẽ dạy lại em.”

Tôi cảm giác bên tai mình từ đầu đến giờ vẫn luôn nóng rát, cực kỳ khó chịu.

Dường như mỗi lần Trần Thanh Vũ xuất hiện trước mặt tôi, tôi chưa bao giờ chiếm thế thượng phong, lần nào cũng rơi vào thế hạ phong bị anh chèn ép.

“Dạ thưa tổng giám đốc, đã tới rồi ạ.”

Lúc cả người tôi đang cảm thấy khô nóng khó chịu thì xe ngừng lại, tiếng nói nặng nề của Trần Danh vang lên.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, ôm lấy cổ Trần Thanh Vũ. Sau khi Trần Danh mở cửa xe, Trần Thanh Vũ bế tôi xuống khỏi xe.

Tôi cọ cọ mặt vào cổ anh, Trần Thanh Vũ mới thả tôi xuống, ôm lấy eo tôi, đưa tôi đi về phía khu giải trí lớn nhất của thủ đô. Đây là lần đầu tiên tôi tới một chỗ ăn chơi kiểu này, thậm chí trước kia tôi cũng chưa từng nhìn qua nơi này. Tuy chưa từng tới đây, nhưng tôi lại biết rất rõ, đây là động thỏa mãn cho bọn đàn ông.

Những người phụ nữ xuất hiện ở đây đều cố gắng ăn mặc hở hang hết cỡ, một người phụ nữ đi tới trước mặt Trần Thanh Vũ, tôi để ý cô ta chỉ mặc trên người duy nhất chiếc áo khoác của một tên đàn ông nào đó, còn lại bên trong không mặc bất cứ thứ gì. Cô ta cầm điếu xì gà trên tay, đứng trước mặt Trần Thanh Vũ phun ra sương khói, phong thái lẳng lơ hết mức, cô ta nhìn chằm chằm Trần Thanh Vũ với ánh mắt như xét qua tia lửa điện.

Động thái câu dẫn rõ ràng như vậy, sao tôi có thể không nhận ra được chứ?

Nhìn động tác của người phụ nữ trước mắt, khuôn mặt tôi tối sầm lại.

Người phụ nữ này, có phải bị mù rồi nên không nhìn thấy tôi dang đúng cạnh Trần Thanh Vũ chăng? Tại sao lại có thể câu dẫn một cách trắng trợn như vậy? Có nhầm hay không?

“Đi thôi” Trần Thanh Vũ coi như không nhìn thấy người phụ nữ kia đang cố tình câu dan anh, chỉ ôm lấy eo tôi rồi đi thắng lên lầu,

Tôi nhìn xung quanh, người thì đang khiêu vũ trên sân khấu, còn một số người thì làm tanh không biết kiêng nể gì, thậm chí họ còn phát sóng trực tiếp buoi trình diễn này, loại hội trường thối nát như vậy, thật sự mang đến cho tôi một cảm giác điện cuồng khó tả.

Hai tai tôi ửng hồng, quay qua nhìn Trần Thanh Vũ gầm nhẹ: “Trần Thanh Vũ, anh đưa tôi tới chỗ này làm gì hả?”

Ở đây chỗ nào cũng ngửi thấy toàn mùi ám muội và thậm chí là những hơi thở điên cuồng bẩn thỉu.

Thật sự khiến tôi cảm thấy quá mức ghê tởm.

Xem xong mấy kiểu vật lộn như này, tôi không còn cảm xúc gì nữa, ngoài việc cảm thấy nơi đây thật ghê tởm, thì tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào nữa.

Trần Thanh Vũ ám muội sờ sờ cần cổ tôi, cười nhẹ nói: “Cứ từ từ em sẽ biết.”

Tôi nép vào trong lồng ngực Trần Thanh Vũ, để anh tùy ý ôm tôi. Sau khi lên lầu, tôi lại cảm thấy ở đây cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ hỗn loạn bên dưới.

Cửa thang máy vừa mở ra, thứ hiện lên trước mặt tôi là một hội trường cực kỳ lớn, những người ở đây ai nấy đều quần áo chỉnh tề. Tuy nhiên, bên cạnh mỗi người đàn ông là một người phụ nữ.

Loại thái độ xấu xa đó khiến người ta nói không nên lời, dường như ở đây cũng chả khác biệt gì so với dưới lầu.

Trần Thanh Vũ tự nhiên lướt qua những người đó, anh ngồi một bên, vừa ngồi xuống đã có một phục vụ đem hai ly rượu vang đỏ đặt lên bàn. “Đêm nay có tiết mục đặc biệt gì sao?”

Trần Thanh Vũ bưng ly rượu vang đỏ lên, nhìn phục vụ hỏi. “Dạ thưa, xin ngài hãy chờ đến 12 giờ đêm nay ạ.” Phục vụ liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ, nở nụ cười vô cùng mờ ám.

Nhìn nụ cười đó của tên phục vụ, tôi thực không thể hiểu nổi, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy. “Ô.. làm ơn, mạnh hơn nữa đi..” “Đúng vậy, là như vậy đó… Ôi.”

Đúng lúc này, phía sau tôi vang lên tiếng của một người phụ nữ ngoại quốc.

Tôi lắng nghe giọng nói của người phụ nữ, không khỏi bất giác cảm thấy ngại ngùng.

Người đàn ông kia quay lưng về phía tôi, vì vậy tôi thực sự không thể nhìn thấy gương mặt người đấy trông ra sao. Nhưng nhìn vóc dáng săn chắc ấy, có thể khẳng định người này hẳn rất đẹp trai. “Em thích như vậy sao? Hửm?”

Có lẽ là do tôi xem họ vận động quá xuất thần, khiến cho Trần Thanh Vũ bất mãn. Anh tiến sát lại gần, thả nhẹ hơi thở  lên tai tôi rồi nói với giọng ám muội, ẩn nhẫn.

Tôi lấy lại tinh thần, xấu hổ liếc Trần Thanh Vũ một cái, hai má ửng đỏ nói: “Trần Thanh Vũ, chúng ta rời khỏi nơi này được không?” Chẳng lẽ Trần Thanh Vũ đem cô đến đây chỉ để xem mấy cảnh này?

Nếu thực sự như vậy thì cũng thật ghê tởm nhỉ?

“Lát nữa em sẽ hiểu” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, hơi không hài lòng nói.

Sao tôi nghe giọng anh như là đang tức giận vậy? Khóe miệng hơi gợi lên, có phải là anh đang ghen tị với mấy người đó không?

Đúng lúc tôi đang chửi thầm Trần Thanh Vũ, thì có tiếng chuông vang lên.

Tôi nhìn những người đó, đặc biệt là đôi nam nữ vừa rồi còn phát sóng trực tiếp. Người đàn ông kia đã quay lại, nhưng trên khuôn mặt anh ta lại đeo một cái mặt nạ. Tôi không thế nhìn rõ mặt anh ta, chỉ có thể thấy chiếc cằm ngay thắng lộ ra bên ngoài, trông cực kỳ lạnh lẽo. Chậc, sao tôi cảm giác người đàn ông này có vẻ hơi quen.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tôi tối sầm lại, hai người này thật sự không ngại ánh mắt của người xung quanh sao?

Ngay khi tôi đang sững sờ nhìn họ, thì người đàn ông kia đã nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt đen tối, quỷ quyệt.

Tôi thật sự bị ánh mắt như sói nhìn con mồi này dọa cho sợ đến mức co rúm cổ lại, quay qua ôm chặt Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ nhận thấy được sự thay đổi của tôi, anh ôm chặt lấy tôi, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang đeo mặt nạ kia. “Thật không ngờ, anh Đức mà cũng đến những nơi như thế này” Giọng nói Trần Thanh Vũ lạnh đến thấu xương, ngữ điệu pha chút bỡn cợt nói với người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Phan Huỳnh Đức nhướn mày, rồi nhéo bộ mông đẫy đà của người phụ nữ đang uốn éo không ngừng trên cơ thể anh ta, nói: “Không phải tổng giám đốc Vũ cũng ở đây sao?” “Anh vẫn chẳng thay đổi gì, đi đâu cũng phải mang theo mấy loại phụ nữ kiểu này, sở thích của anh quả thật vẫn không thay đổi chút nào.” Trần Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn Phan Huỳnh Đức, hờ hững nói.

Chương 76

Tôi đưa tay ra nắm lấy phía dưới Trần Thanh Vũ.

Cơ thể Trần Thanh Vũ run lên từng cơn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, âm thanh trầm khàn lướt qua mi mắt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng quậy nữa”

“Không… tôi muốn.” Tôi cố chấp đưa tay vào trong nhẹ nhàng xoa nắn, hô hấp của Trần Thanh Vũ càng trở nên dồn dập hơn, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được tiếng hít thở trầm đục của anh.

“Đáng chết” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đè hai tay của tôi lại.

“Thanh Vũ, tối nay anh có trở về không?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Nguyễn Mỹ.

Tôi nheo mắt, cười cười nhìn Trần Thanh Vũ.

Hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi, Nguyễn Mỹ gọi tới đúng lúc thật? Chỉ sợ mỗi ngày cô ta đều đa nghi giống như vậy, cứ luôn nhìn chằm chằm vào từng hành động của Trần Thanh Vũ nhỉ?

Nhưng mà cho dù cô ta có đa nghi như vậy, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ như vậy thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi.

“Ừ, công ty có một số việc cần xử lý.” Trần Thanh Vũ cố gắng kìm nén hơi thở đứt quãng của bản thân, nói dối với Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại.

Cơ thể anh vô cùng căng cứng, trên trán đã xuất hiện từng tầng mồ hôi dày đặc.

Nhìn thấy Trần Thanh Vũ vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng tôi không khỏi hiện lên chút đắc ý nho nhỏ.

Nhìn xem, đây có phải gọi là vận mệnh luôn luôn thay đổi hay không, có lẽ ngay cả bản thân Nguyễn Mỹ cũng không ngờ sẽ có một ngày Trần Thanh Vũ lại điên cuồng với tôi như vậy?

Trần Thanh Vũ đã từng xem Nguyễn Mỹ như một nàng công chúa nhỏ để dịu dàng đối xử từng chút một, nhưng hiện tại người anh xem trọng lại là tôi.

“Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?” Có lẽ Nguyễn Mỹ cũng cảm thấy hơi thở Trần Thanh Vũ có sự thay đổi, cô ta nhịn không được gọi tên Trần Thanh Vũ.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu.

Trần Thanh Vũ cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, hít thở sâu một hơi rồi dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Không sao, anh cúp máy trước nhé, sắp họp rồi.”

Nói xong, Trần Thanh Vũ cũng không để ý đến Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại nghĩ như thế này đã lập tức cúp máy.

“Huỳnh Bảo Nhi, đồ yêu tinh này” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, vứt bỏ điện thoại di động sang một bên rồi nắm lấy hai chân tôi giơ lên cao, xông vào.

Đột nhiên bị tấn công mạnh mẽ như vậy, tôi không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai, đầu lập tức đụng vào đầu giường, tôi đau đến mức phải hít sâu một hơi.

Đều do bản thân tôi tự tạo nghiệt, mới vừa rồi quyến rũ Trần Thanh Vũ như vậy, làm hại bây giờ Trần Thanh Vũ…

Tôi bất đắc dĩ xoa trán, chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể nói: “Trần Thanh Vũ… nhẹ một chút, vết thương đấy”

Nghe thấy lời nói của tôi, Trần Thanh Vũ vốn đã mất hết lý trí lập tức dần dần bình tĩnh lại, anh đối xử với tôi dịu dàng hơn, tuy nhiên động tác vẫn vô cùng cuồng dã như cũ. Một tiếng sau, Trần Thanh Vũ ôm toàn thân đầy mồ hôi của tôi, nhìn vết thương đã mơ hồ hiện lên một chút ửng đỏ thì nói: “Lần sau không được dùng dáng vẻ này với tôi nữa.”

Tôi chu môi can vào ngực Trần Thanh Vũ, bất mãn nói: “Đã mấy kiếp rồi anh chưa đụng vào phụ nữ hả? Có cần phải mạnh bạo như vậy không?”

Bây giờ cơ thể tôi vẫn còn rất đau, cái tên khốn kiếp này không hề biết chút dịu dàng nào cả, đau chết tôi rồi.

“Ai bảo em quyến rũ tôi, đây là sự trừng phạt em đáng phải nhận.” Trần Thanh Vũ đưa tay đặt lên mặt tôi, nhẹ nhàng xoa nắn gò má tôi.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi im lặng co người lại.

“Tôi gọi bác sĩ đến đổi thuốc cho em” Trần Thanh Vũ xoay người xuống giường, tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi vào rồi nói. Tôi nhìn động tác của Trần Thanh Vũ, cắn môi nói: “Ừm, nghe theo anh”

Sau lưng anh có một vết cào rất lớn, vừa trông thấy đã khiến tôi giật mình. Tôi nhìn thấy vết cào đó thì bên tai không khỏi nóng lên.

Dấu vết đó là do tôi lưu lại , tôi không khống chế được nên đã cào vào sau lưng Trần Thanh Vũ, không ngờ thế mà lại… dễ thấy như vậy.

Có lẽ Trần Thanh Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nhẹ nhàng cong môi đi đến mép giường, cúi đầu xuống, nặng nề hôn tôi một cái rồi cười nhẹ nói: “Thế nào? Bây giờ biết xấu hổ rồi à? Không phải vừa rồi rất bạo gan sao?”

Ai… ai bạo chứ? Rõ ràng người bạo gan là cái tên khốn kiếp Trần Thanh Vũ này mà.

Tôi không nhịn được thầm lẩm bẩm một tiếng, Trần Thanh Vũ cũng không nói gì. Anh chỉ hôn cằm tôi một chút rồi đi gọi bác sĩ.

Lúc bác sĩ đến nơi, hơi nóng trên người tôi còn chưa rút đi hết. Vừa nghĩ đến hình ảnh khi nãy tôi và Trần Thanh Vũ cùng nhau triền miên trong phòng bệnh thì tôi không dám nhìn vào mắt của bất kỳ người nào ở đây nữa.

Trong không khí tán ra mùi hương khác thường, không biết vị bác sĩ này có nhận ra không. “Vết thương đang kết vảy, hy vong tổng giám đốc Vũ và cô Bảo Nhi đừng làm những loại vận động quá kịch liệt, nếu không sẽ rất khó lành lại” Bác sĩ ho khan một tiếng, vô cùng mờ ám nhìn tôi và Trần Thanh Vũ nói.

Tôi nghe thấy bác sĩ nói bóng nói gió nhắc nhở, cả khuôn mặt gần như đó rần lên.

Ngược lại Trần Thanh Vũ trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ, xem như không có chuyện gì mà nói với bác sĩ: “Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”

Sau khi bác sĩ bỏ đi, tôi cầm một cái gối lên ném về phía Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, đồ khốn kiếp”

Tôi vẫn là một người bệnh mà anh lại không chăm sóc tôi, còn không biết xấu hổ như vậy nữa chứ.

“Được rồi, trễ lắm rồi, chúng ta ngủ thôi, em còn có hơi sức gây chuyện à?” Trần Thanh Vũ bắt lấy cái gối tôi vừa ném qua, sau đó đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi hỏi.

Nghe được lời nói của Trần Thanh Vũ, cả người tôi đều nóng lên, không nhịn được trừng mắt với Trần Thanh Vũ rồi nói. “Trần Thanh Vũ, anh thật là mặt dày đấy.” “Ngoan, ngủ đi.” Trần Thanh Vũ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi, dịu dàng đặt một nụ hôn lên tai tôi. Tôi chu môi trợn mắt nhìn Trần Thanh Vũ, đành phải bất đắc dĩ gật đầu một cái. “Tôi rất mệt, đừng có phá tôi.” Tôi lo lắng Trần Thanh Vũ lại chọc phá mình nên quay lại nghiêm túc nói với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ hôn lên mắt tôi rồi nói: “Tôi sẽ không phá em, mau ngủ đi.”

Có lời nói đảm bảo của Trần Thanh Vũ, tôi mới an tâm nhắm hai mắt lại ngủ.

Trong lúc mơ hồ, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Trần Thanh Vũ.

Một tháng sau, vết thương của tôi cũng gần khỏi hẳn. Hôm nay trùng hợp là ngày tôi xuất viện, nhưng tin tức liên quan đến tôi trên khắp báo đài và các trang mạng đều hoàn toàn biến mất.

Tôi thu dọn đồ đạc xong thì ở phòng bệnh đợi Lê Minh Quang đến, hôm nay anh ấy cố ý đến đón tôi xuất viện. Còn Trần Thanh Vũ thì hình như có một cuộc họp quan trọng cần phải thảo luận trong ngày hôm nay nên không thể đến được.

“Bảo Nhi, chúng ta đi thôi” Sau khi tôi đợi tầm mười phút thì Lê Minh Quang đến, anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng nói với tôi. “Ừ” Tôi vươn người một cái, gật đầu với Lê Minh Quang. Ở bệnh viện ngây ngốc lâu như vậy, tôi cảm thấy xương của mình đều mềm hết rồi.

Tôi và Lê Minh Quang đi từ phòng bệnh ra bên ngoài, trực tiếp dùng thang máy xuống tầng hầm đậu xe.

Khi tôi đứng ở cửa thang máy chờ Lê Minh Quang lái xe đến thì nghe thấy một âm thanh thê lương từ phía sau truyền đến. “Đồ loại đàn bà để tiện, không biết xấu hổ, tao phải giết mày” Đột nhiên một người phụ nữ tóc tai bù xù nhào về phía tôi, tôi hoàn toàn không kịp phòng bị. Vào lúc tôi bị bà ta đụng ngã thì một bóng đen nhanh chóng ôm tôi vào trong ngực, đá bay người phụ nữ đó ra ngoài.

Cơ thể của người phụ nữ điên kia lăn mấy vòng trên đất, sau đó bà ta vẫn không cam lòng mà từ từ bò dậy giống như muốn đối phó với tôi một lần nữa. “Còn dám đến gần đây thì tôi sẽ đưa bà đến đồn công an đấy, mùi vị cơm tù ăn không ngon như bà tưởng đâu.” Lê Minh Quang lạnh lùng gầm nhẹ về phía người phụ nữ kia.

Mặc dù người phụ nữ kia điên khùng nhưng cũng nghe rõ lời nói của Lê Minh Quang có ý gì. Bà ta hơi không cam lòng, sau khi trợn mắt nhìn tôi một cái thì đành phải bò dậy từ dưới đất rồi rời khỏi đây.

Sau khi thấy người phụ nữ điên kia đi khỏi, tôi không nhịn được khẽ cau mày. “Thế nào? Không có bị thương chứ?” Lê Minh Quang buông tôi ra, kiểm tra toàn thân tôi rồi hỏi. “Không có, cảm ơn anh.” Tôi còn chưa tỉnh hồn lại kịp, khẽ gật đầu nhìn Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang nghe vậy, nhẹ nhàng sờ tóc tôi rồi nói: “Gần đây phải cẩn thận một chút, mặc dù dư luận đã bị áp chế xuống rồi nhưng mà vẫn còn có những người như thế này, họ luôn nhìn chằm chằm vào em, bản thân em phải tự biết cẩn thận bảo vệ mình.”

“Em biết rồi.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Bây giờ thời đại công nghệ, trên mạng có rất nhiều tin tức không chân thật rồi dẫn đến một đám người thích động tay động chân. Không chừng bọn họ muốn nhân cơ hội này dạy cho tôi một bài học, gây bất lợi cho tôi, loại chuyện như vậy cũng không phải không thể phát sinh.

“Minh Quang, đây là tài liệu mật của mảnh đất mà anh muốn” Sau khi lên xe của Lê Minh Quang, tôi do dự thật lâu rồi đưa thẻ USB trong tay cho anh ấy.

Vào hai tháng trước, tôi đã có được thẻ USB này nhưng mà tôi vẫn luôn suy nghĩ xem có nên giao cho Lê Minh Quang hay không?

Cuối cùng tôi vẫn quyết định đưa phần tài liệu này cho Lê Minh Quang.

Bởi vì… tôi muốn xem thử Trần Thanh Vũ sẽ làm gì?

“Lo lắng cho Trần Thanh Vũ sao?” Lê Minh Quang nhận lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

Tôi luôn cảm thấy Lê Minh Quang là một người vô cùng thần bí, ánh mắt nhìn người của anh ấy luôn khiến cho người khác có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu tất cả.

Tôi không trả lời Lê Minh Quang, chỉ rũ mắt xuống, trong con người lóe lên tia sáng phức tạp. “Không có

Tôi không lo lắng cho Trần Thanh Vũ, bởi vì đây là do Trần Thanh Vũ thiểu nợ con của tôi.

“Đừng quá lo lắng, chỉ là một mảnh đất mà thôi, sẽ không đến mức khiến cho Trần Thanh Vũ phá sản đâu. Chuyện này chỉ khiến anh ta nhức đầu một thời gian thôi, anh muốn báo thù cho em.”

“Nếu như Trần Thanh Vũ không phải là Trần Thanh Vũ cao ngạo như trước đây thì anh ta có tư cách gì làm tổn thương em chứ?”

Lê Minh Quang dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi nói. Nghe xong lời nói của Lê Minh Quang, tôi chỉ hơi liếm môi rồi nói: “Em biết.” “Nếu như em vẫn không buông bỏ được, vậy thì anh sẽ không dùng những tài liệu này” Đôi mắt Lê Minh Quang tối xuống nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau đó anh ấy mới mở miệng nói.

Tôi nghe vậy thì lắc đầu nói: “Em không phải không buông bỏ được, vốn dĩ chuyện này chúng ta đã thảo luận xong cả rồi, chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy Trần Thanh Vũ, em sẽ không do dự đâu.”

Đây là lỗi của Trần Thanh Vũ, những gì anh thiếu nợ tôi, cho dù có trả cả đời cũng không đủ. … “Ai đưa em trở về?” Buổi tối, tôi và Trần Thanh Vũ ngồi trong phòng ăn, đột nhiên Trần Thanh Vũ hỏi tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, rũ mắt xuống nói: “Lê Minh Quang, hôm nay anh ấy trùng hợp không bận nên tới đón tôi xuất viện.” “Không phải tôi đã nói rồi sao, sau này không được đến gần Lê Minh Quang nữa” Khuôn mặt Trần Thanh Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng, biểu cảm vô cùng không vui nói với tôi. Tôi hơi không thích dáng vẻ kiểm soát người khác này của Trần Thanh Vũ, nó khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. “Anh ấy là bạn của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment