Vậy thì mẹ của tôi chính là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi đó.
Mẹ của tôi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, rồi đứng thẳng người dậy.
“Tôi đã dạy dỗ cho con gái của tôi như thế nào ư, nó đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng ở trong nước đấy, rồi lại còn được cả thành phố này mời về làm việc theo cái diện là nhân tài đặc biệt nữa đấy. Chẳng phải là nó còn giỏi giang hơn gấp mấy lần so với lại thằng con trai của anh, cái thằng mà thi đại học cũng chỉ được có mỗi 250 điểm, rồi lại còn phải bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền của để mà sang học ở một cái trường vớ vẩn nào đó ở bên nước ngoài chỉ để mà mua được một cái tấm bằng giả về hay sao hả!”
Mọi người đã nhìn thấy rõ rồi chứ.
Ở trong cái gia đình này, thì cả một đời của mẹ tôi đều đã phải sống một cách nhút nhát và yếu đuối như là một quả bí đỏ vậy, ai muốn bắt nạt mẹ tôi như thế nào thì cũng đều được cả.
Thế nhưng mẹ tôi thì cũng có một “điểm yếu chí mạng” của riêng mình, và đó cũng chính là một “điểm mấu chốt” mà không một ai có thể nào mà đụng vào được cả.
Và cái “điểm yếu chí mạng” đó của mẹ tôi thì lại chính là tôi đây.
Từ khi tôi còn nhỏ cho đến lúc tôi đã lớn lên, thì tôi tựa như là một miếng thịt chỉ dày có 2 inch nằm ở ngay dưới đầu gối của mẹ tôi vậy, nếu như mà bạn mà dám cả gan đụng đến tôi một chút thôi, thì mẹ tôi sẽ không hề ngần ngại chút nào mà tung ngay một cú chân để mà đá bay bạn đi ngay lập tức đấy.
Khi mà tôi vừa mới được sinh ra đời, thì chỉ vì cái quan niệm “Trọng nam khinh nữ” cố hữu của bố tôi, mà cả gia đình đã cùng nhau hỗ trợ cho ông ta để mà giấu diếm mẹ tôi rồi mang tôi đi để mà cho một người khác nuôi.
Mẹ tôi lúc đó thì vẫn còn đang phải ở cữ, thế nhưng khi mà mẹ biết được chuyện đó, thì mẹ đã vội vàng xỏ ngay đôi dép lê vào chân, rồi vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa phải ngồi trên một chuyến tàu hỏa suốt cả một ngày một đêm ròng rã để mà tìm đến một vùng đất vô cùng heo hút và hẻo lánh ở tận Cam Túc xa xôi, rồi sau đó mẹ đã phải tìm cho bằng được cái gia đình kia và rồi lại phải quỳ xuống để mà xin cho tôi được trở về nhà.
Sau đó, thì tôi lại không may bị mắc phải một căn bệnh đó là lồng ruột, và tình trạng lúc đó thì lại vô cùng nghiêm trọng nữa.
Rất nhiều người khi đó đã nói rằng tôi sẽ không thể nào mà lớn lên được nữa đâu.
Chính mẹ của tôi đã phải ngày ngày chạy đến bệnh viện, rồi lại còn phải cứng đầu tự mình học lấy cái cách để mà thụt rửa bằng cái dung dịch muối sinh lý nữa, và cũng đã phải mất đến suốt ba năm trời ròng rã thì mới có thể chăm sóc cho tôi được khỏi bệnh hoàn toàn.
Trong suốt cả cái khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, thì mẹ tôi chưa từng bao giờ được ngủ một giấc nào cho thật trọn vẹn cả.
Biết bao nhiêu là những nỗi gian khổ và vất vả không thể nào mà kể cho xiết được nữa.
Bố của tôi đã nói rất đúng, tôi chính là một “gánh nặng” của cuộc đời mẹ, và cứ như thế mà tôi đã làm cho mẹ của mình phải kiệt quệ đi cho đến tận lúc chết.
Cũng chính vào cái thời điểm đó, thì bố của tôi đã đưa ra một yêu cầu đó là muốn được ly hôn với lại mẹ của tôi.