Diệp Kỳ Sâm đậu xe ở ngoài cửa tiệm lẩu, trực tiếp dẫn theo Hứa Thư Yểu đi vào. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, việc làm ăn của cửa hàng này còn rất là tốt, còn phải xếp hàng kìa. Đứng ở cửa, Hứa Thư Yểu đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bụng cô đang kêu rột rột đây.
Đợi được trong chốc lát, người phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ ngồi, Diệp Kỳ Sâm bảo Hứa Thư Yểu đi gọi món ăn.
Biết Diệp Kỳ Sâm thật ra là giống với Hứa Diễn, thích ăn cay, nên Hứa Thư Yểu gọi một phần lẩu uyên ương, sau đó các loại món chay và mặn đều gọi một chút, sau đó lại đưa thực đơn lại cho Diệp Kỳ Sâm: "Em gọi xong rồi, anh xem thử xem còn muốn ăn gì không đi."
Diệp Kỳ Sâm nhìn thoáng qua, lại gọi thêm vài dạng thức ăn, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
Hôm nay trong tiệm tặng cho mỗi bàn chút đồ ăn vặt, bàn của bọn họ là bánh dày gạo nếp. Hứa Thư Yểu dùng đũa gắp bánh lên, cắn một miếng, mềm thơm ngọt béo, còn rất là ngon. Trong chén còn có một miếng, Hứa Thư Yểu đẩy cho Diệp Kỳ Sâm: "Anh cũng nếm thử đi."
Diệp Kỳ Sâm lắc đầu: "Em ăn đi, anh không quá thích ăn đồ ngọt."
"Ý, không thích ăn?" Hứa Thư Yểu nhướng mày: "Vậy thì vì sao mỗi lần em nấu cháo ngọt cho anh, anh đều ăn sạch hết vậy?"
Diệp Kỳ Sâm nắm tay lại che trên môi, cười nhẹ nói: "Đó không phải là em nấu sao? Đương nhiên phải ăn rồi."
Hứa Thư Yểu: "Sớm biết anh không thích ăn, em đã không nấu rồi."
"Thích ăn đồ em nấu."
"Được rồi." Cô tiếp tục ăn luôn một chiếc bánh dày gạo nếp khác.
Rất mau, người phục vụ đã bưng nước dùng lẩu lên, đồ ăn cùng từng món từng món được đưa tới, Hứa Thư Yểu ngửi ngửi, gật đầu nói: "Thật thơm nha, Hứa Diễn không tới thật là đáng tiếc."
"Lần sau lại dẫn thằng bé tới cùng."
"Ừ."
Lúc hai người họ ăn lẩu, thật sự là không có nói nhiều đến vậy, vì đều đang vội vàng ăn đây.
Chờ khi đã ăn gần xong rồi, Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Ăn xong rồi đi xem điện ảnh không?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt, có chút nghĩ mà sợ, lắc lắc đầu: "Cái lần ở rạp chiếu phim trước đó...... đến giờ em vẫn còn có bóng ma tâm lý." Cảm giác đời này đều không muốn đi rạp chiếu phim nữa."
Diệp Kỳ Sâm trầm mặc một lát, cười nhẹ nói: "Về nhà xem đi, anh lên trên mạng tìm, phim điện ảnh nào cũng có."
"Vậy được đó." Hứa Thư Yểu gật đầu.
Hình như là bàn bên cạnh bàn bọn họ đã ăn xong rồi, nên lại có người phục vụ dẫn khách mới tới đây, bọn họ là một người đàn ông trung niên và Hoắc Trầm.
Hứa Thư Yểu thấy được Hoắc Trầm thì hơi hơi sửng sốt, đang lúc muốn chào hỏi ấy, không nghĩ tới người đàn ông trung niên kia đã tới đây trước: "Tiểu Diệp tổng, không nghĩ tới thế mà có thể gặp được cậu ở đây."
Diệp Kỳ Sâm ngước mắt lên, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, anh buông đũa xuống, đứng dậy bắt tay với ông ta: "Đàm tổng."
Vị Đàm tổng kia lúc vừa thấy mặt liền cho người ta một loại cảm giác ông ta đa mưu túc trí, thoạt nhìn khôn khéo mười phần. Ông ta cười một tiếng rồi nói: "Ở bên ngoài thì không cần khách sáo đến thế, gọi một tiếng chú Đàm là được rồi." Nói rồi, Đàm tổng thấy được Hứa Thư Yểu, ông ta tò mò: "Vị tiểu thư này là?"
Diệp Kỳ Sâm giới thiệu nói: "Đây là bạn gái của tôi, Hứa Thư Yểu. Yểu Yểu, vị này chính là Đàm tổng, ông chủ Đàm của đại khách sạn Phi Đằng."
Hứa Thư Yểu cũng đứng dậy theo, khom lưng chào hỏi: "Xin chào Đàm tổng ạ."
"Hứa tiểu thư thật xinh đẹp nha." Đàm tổng cũng nhẹ nhàng bắt tay với Hứa Thư Yểu.
Hứa Thư Yểu đột nhiên có cảm giác là, mình đã gặp qua vị Đàm tổng này ở đâu rồi ấy. Cô nhìn về phía Hoắc Trầm đang đứng bên cạnh, còn muốn chào hỏi với anh ấy, nhưng mà Hoắc Trầm vẫn luôn nhìn sang chỗ khác, phảng phất như không quen biết cô vậy đó.
"À, giới thiệu cho hai vị một chút, đây là nghĩa tử của tôi." Đàm tổng nói, nghiêng người giới thiệu Hoắc Trầm cho Diệp Kỳ Sâm: "Hoắc Trầm."
Hoắc Trầm ngước mắt lên, biểu cảm lạ lẫm nhạt nhòa: "Diệp tiên sinh."
Diệp KỲ Sâm hơi hơi gật đầu: "Hoắc tiên sinh, hạnh ngộ." Anh nhớ rõ cái anh Hoắc Trầm trước mắt này, hình như là hàng xóm khi còn nhỏ của Yểu Yểu nhỉ?
Hoắc Trầm và Đàm tổng ngồi xuống vị trí bên cạnh, mà bàn của Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm đã ăn xong rồi.
Hứa Thư Yểu buông đũa xuống, Diệp Kỳ Sâm đưa tay ra cầm lấy áo khoác, đứng dậy chào từ biệt Đàm tổng.
Đàm tổng đột nhiên nói: "Diệp tổng, nghe nói hạng mục hợp tác giữa hai nhà chúng ta vào sang năm đã bị cậu phủ quyết, không biết có phải là Diệp tổng có tính toán mới hay không?"
Diệp Kỳ Sâm cười cười, rất khiêm tốn nói: "Chú Đàm, không gạt gì chú, hợp đồng hợp tác giữa hai bên chúng ta vẫn là từ nhiều năm về trước, từ lúc anh cả của tôi vẫn còn sống đã ký kết rồi, nhiều năm qua đi như vậy, cũng vẫn luôn trong trạng thái tiếp tục ký kết, vậy thì hiện tại có phải chúng ta cũng nên thuận theo sự phát triển của thời đại, xem xét thêm một lần nữa hay không?"
Đàm tổng cười ha ha: "Những người trẻ tuổi các cậu chính là cứ thích sáng tạo, được rồi, vậy qua vài hôm nữa, để tôi bảo A Trầm đến Diệp thị tìm cậu, bàn bạc về phương án hợp tác mới, cậu thấy thế nào?"
Diệp Kỳ Sâm lại bất động thanh sắc mà cự tuyệt: "Về phương diện hợp tác với khách sạn thì trước không nóng nảy, có lẽ phải chờ bên bọn tôi ra kế hoạch, định ra phương án mới."
Biểu cảm của Đàm tổng đổi đổi, trên mặt vẫn cứ treo cười như cũ: "Được, người trẻ tuổi có gan sáng tạo là chuyện tốt, chờ các cậu quyết định rồi, đừng có quên thông báo cho chú đó."
"Có thể." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Vậy bọn tôi đi trước, chú cứ dùng từ từ."
Ra khỏi cửa tiệm lẩu, Hứa Thư Yểu còn đang suy nghĩ là vì sao Hoắc Trầm lại vờ như không quen biết mình, rõ ràng là trước đó họ cũng không phải như thế.
Trước đó lúc ở khách sạn ấy, cách xa nhau 5 năm, không phải anh ấy đã liếc mắt một cái liền nhận ra mình sao? Hôm nay cách lần gặp mặt trước đó chẳng qua có mấy tháng, sao mà anh ấy lại không quen biết mình nhỉ?
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên đặt trên đỉnh đầu cô: "Em nghĩ gì vậy?"
Hứa Thư Yểu ngẩng đầu: "Vừa nãy người kia là Hoắc Trầm, Hoắc Trầm mà em quen biết á."
Anh nhướng mày: "Anh biết, là Hoắc Trầm, thế nào vậy?"
Hứa Thư Yểu gãi gãi mặt, có loại cảm giác nói không nên lời. Diệp Kỳ Sâm dùng sức mà ôm cô vào trong lòng mình: "Yểu Yểu, em cứ vẫn luôn nghĩ về người đàn ông khác như vậy, không sợ anh sẽ ghen sao?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt, nhìn anh, nháy nháy mắt: "Anh sẽ ghen sao?"
"Em cảm thấy anh sẽ không ghen?"
Cô đưa tay ra ôm lấy eo của anh, cả người dựa vào trong lòng anh: "Chỉ là, em cái gì cũng chưa làm nha, anh ghen cái gì hả?"
"Em còn muốn làm chút gì sao?" Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, nguy hiểm mà nheo mắt lại: "Yểu Yểu?"
Hứa Thư Yểu lập tức xin lỗi: "Em sai rồi, em cái gì cũng chưa nghĩ, thiệt đó! Không phải muốn về nhà xem điện ảnh sao? Đi nha, bên ngoài lạnh lắm."
Cô đẩy anh đi về phía trước, nhân cơ hội mà nói thầm sau lưng anh: "Quỷ hẹp hòi."
"Anh nghe thấy được đó, em có thể mắng anh ở trong lòng."
Hứa Thư Yểu: "......"
——
Trở lại chung cư của Diệp Kỳ Sâm rồi, anh bật lên hệ thống khí ấm trong nhà, sau đó lại lên máy tính download về mấy bộ phim điện ảnh tình yêu về.
Hứa Thư Yểu ngồi xếp bằng trên sofa, bắt đầu gửi QQ tán gẫu với Lý Mạn.
Lý Mạn đã biết được chuyện cô và Diệp Kỳ Sâm yêu đương, lúc mới vừa bắt đầu biết được ấy, cô ấy kinh ngạc vô cùng, còn hẹn trước với Hứa Thư Yểu là chờ đến khi được nghỉ đông rồi á, cô ấy muốn gặp Diệp Kỳ Sâm, cái vị chú út của Diệp Minh trong truyền thuyết kia.
Hứa Thư Yểu chỉ có thể đáp ứng thôi.
Lý Mạn cười hì hì hỏi: Vậy có phải về sau khi Diệp Minh gặp cậu á, phải gọi cậu một tiếng thím út hay không hả?
Hứa Thư Yểu trầm mặc.
Lý Mạn: Vậy mình và cậu là bạn bè, Diệp Minh nhìn thấy mình, có phải cũng phải gọi mình là dì hay không ta?
Hứa Thư Yểu:......
Diệp Kỳ Sâm tải phim điện ảnh về xong rồi liền tới đây kết nối lên TV, sau đó xoay người ngồi vào bên cạnh Hứa Thư Yểu: "Tìm được mấy bộ phim danh tiếng cũng không tệ lắm, không biết liệu em có thích hay không."
Hứa Thư Yểu ôm lấy cái gối trong lòng, ngoan ngoãn ngồi yên: "Anh thích thì em liền thích."
Vì xây dựng lên bầu không khí như ở rạp chiếu phim, màn cửa trong nhà đều kéo lại hết. Diệp Kỳ Sâm dựa vào sofa phía sau, nhìn Hứa Thư Yểu đang giữ dáng ngồi cứng đờ bên cạnh mình, anh cười nhẹ nói: "Yểu Yểu, có phải em đang rất khẩn trương không?"
Hứa Thư Yểu gật đầu nói: "Không khẩn trương mà."
Diệp Kỳ Sâm cong môi: "Vậy sao không nằm xuống? Như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."
"Em thích ngồi thẳng." Cô vốn dĩ không khẩn trương đâu, chỉ là trong hoàn cảnh tối tăm như thế này đây, trong nhà lại chỉ có hai người bọn họ, không hiểu sao cô liền cảm thấy nhịp tim của mình gia tốc, khẩn trương lên.
Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, nhân lúc cô chưa chuẩn bị, anh kéo cô về phía sau để cô sà vào trong lòng mình: "Em có muốn thử xem không? Như vầy có lẽ càng thoải mái hơn."
Cô dựa vào trên vai anh, bị anh ôm chầm vào trong lòng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, vì thấy yết hầu có hơi khô khốc: "Em...... Em muốn uống nước, khát nước."
Anh bất đắc dĩ buông cô ra: "Trong nhà có sữa bò, để anh hâm nóng giúp em một chút."
"Dạ."
Trong TV đang chiếu phim điện ảnh [Đại Thoại Tây Du], đây là một câu chuyện tình yêu rất xưa và cũng rất kinh điển. Bởi vì chiếu liên tục hai bộ luôn, nên Hứa Thư Yểu xem được một hồi, liền dựa vào trong lòng Diệp Kỳ Sâm ngủ luôn rồi.
Trong TV, Chí Tôn Bảo đang tỏ tình với Tử Hà tiên tử.
Ngoài TV, động tác của Diệp Kỳ Sâm ôn nhu mà để Hứa Thư Yểu nằm thẳng xuống, để cô gối lên trên đùi của anh, vậy thì có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Lễ Giáng Sinh của Hứa Diễn là ở trong ký túc xá cùng nhau chơi game với đám bạn cùng phòng. Anh chàng vừa chơi game, còn vừa xem thời gian, còn đặt đồng hồ báo thức cho chính mình nữa, để chờ đúng 6 giờ chiều liền đúng giờ gọi điện thoại cho Hứa Thư Yểu, kiên quyết không cho mẹ mình ngủ lại bên ngoài trường!
Hừ, hừ!
Quan Tuyền khá tò mò: "Diễn ca à, cậu nói coi trong trường của chúng ta có nhiều nữ sinh thích cậu đến vậy, mà cậu ngay cả một người cũng chướng mắt à? Nếu mà cậu tìm một cô, vậy chẳng phải là hôm nay cũng có thể đi ra ngoài hẹn hò sao?"
Hứa Diễn sờ sờ cằm nói: "Cậu có biết vì sao mình không thích nữ sinh trường chúng ta không?"
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì với mình mà nói, mấy người bọn họ đều là các dì."
Quan Tuyền: "...... Nếu mà lời này của cậu bị các nữ sinh biết được, vị trí giáo thảo đại học A của cậu, có lẽ sẽ khó giữ được đó."
Hứa Diễn: "Là game chơi không thú vị sao? Hay là lập trình máy tính không có thơm? Vì sao cậu lại vẫn luôn muốn yêu đương vậy?"
Quan Tuyền: "Diễn ca, mình cảm thấy, cậu có lẽ sẽ độc thân cả đời rồi."
Đang lúc nói chuyện, chuông báo của Hứa Diễn đã vang lên, vừa thấy thời gian vừa đúng 6 giờ, bên ngoài đã tối trời rồi, Hứa Diễn liền biểu Quan Tuyền câm miệng, còn anh chàng thì gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình ngay.
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại, làm Hứa Thư Yểu bị bừng tỉnh. Hứa Thư Yểu mờ mịt mà ngồi dậy từ trên sofa, lại nhìn sang Diệp Kỳ Sâm, hình như anh rất mệt, cũng đã ngã sang một bên ngủ rồi.
Hứa Thư Yểu: "......"
Cô vội vàng nhận cuộc gọi, giọng của Hứa Diễn truyền đến: "Mẹ đã về lại trường chưa?"
Hứa Thư Yểu vừa ngáp dài, vừa trả lời: "Còn chưa về."
"Vậy bây giờ mẹ đang ở đâu vậy?"
"Mẹ đang ở...... Ờm, mẹ đang ở trong chung cư của ba con đây." Tiếng Hứa Thư Yểu nói chuyện đã làm Diệp Kỳ Sâm bị đánh thức.
"Mẹ ở trong chung cư của Diệp Kỳ Sâm?" Giọng Hứa Diễn lập tức biến đổi: "Vừa nãy hai người đang làm cái gì vậy?"
"Ngủ á." Hứa Thư Yểu dụi dụi mắt nói: "Vừa mới tỉnh ngủ đây, bây giờ mấy giờ rồi?"
Hứa Diễn: "......"
Anh chàng run giọng mà hỏi: "Hai người...... cả buổi chiều đều đã làm gì?"
"Xem điện ảnh, sau đó...... liền ngủ......"
Mẹ của anh chàng, ở trong chung cư của Diệp Kỳ Sâm, xem điện ảnh, ngủ?! Còn mẹ nó là vừa mới tỉnh ngủ?! Như này có thể nhịn được sao?!!
Thật xin lỗi, anh chàng đã thất bại.
Dù cho anh chàng biết mình không nên nghĩ về phương diện kia, chỉ là lấy những tin tức mới biết được trước mắt đây, anh chàng không thể không nghĩ về phương diện đó.
"Điện thoại ai vậy?" Giọng Diệp Kỳ Sâm không hiểu sao khàn khàn, còn có chút gợi cảm.
Hứa Thư Yểu nói: "Hứa Diễn."
"Ừm." Diệp Kỳ Sâm lên tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, xoa xoa mi tâm, đang có hơi mơ hồ: "Sao mà anh cũng ngủ rồi?"
Hứa Thư Yểu nhìn anh, lắc đầu: "Em cũng không biết nha." Cô phì cười một tiếng.
Diệp Kỳ Sâm vừa mới chuẩn cất bước đi hai bước, chân lại bởi vì để cho Hứa Thư Yểu gối đầu cả buổi trưa mà chết lặng, không có cảm giác, nên lại lập tức ngã ngồi xuống trên sofa. Hứa Thư Yểu kinh hô một tiếng, muốn đỡ anh, kết quả là cả hai người cùng nhau ngã xuống trên sofa.
Anh đè trên người cô, trong phòng giờ đã đen như mực, chỉ có ánh sáng trên TV vẫn đang lập lòe trên mặt của nhau. Hơi thở của anh cực nóng, nhẹ nhàng tản ra trên sườn mặt của cô, cô nuốt nước miếng, run giọng nói: "Trước hết anh đứng dậy khỏi trên người em đã."
Diệp Kỳ Sâm hừ nhẹ một tiếng, hồi lâu sau, rất trịnh trọng hỏi: "Yểu Yểu, anh có thể hôn em không?"
Hứa Thư Yểu ngẩn ngơ, tay cô theo bản năng nắm lấy vai anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơi hơi ngẩng đầu.
Diệp Kỳ Sâm cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nhưng mà, lúc này, điện thoại còn chưa có cúp đâu...
Hứa Diễn tức muốn hộc máu: "Cụ nhà ông Diệp Kỳ Sâm!" Đều đã nói là không được phép động tay động chân, cho nên Diệp Kỳ Sâm liền động miệng hả??
Nghĩ đến mẹ mình là một đóa hoa trắng nhỏ xinh xinh đẹp đẹp, chẳng lẽ phải dễ dàng để bị Diệp Kỳ Sâm bắt lấy như thế sao? Hứa Diễn nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút không cam lòng, dù cho người này là ba ruột của anh chàng.
Anh chàng tức giận đến thiếu chút nữa muốn ném phăng cái di động, khi lại lần nữa gọi điện thoại qua, qua hồi lâu mới được nhận máy, là giọng của Diệp Kỳ Sâm.
Hứa Diễn: "Trong vòng 5 phút, đưa Hứa Thư Yểu về lại trường!"
Diệp Kỳ Sâm cười nhẹ trêu chọc nói: "Con trai à, ba mẹ còn chưa có ăn tối đâu, nếu không chờ ăn xong rồi, ba lại đưa cô ấy về nhé?"
Hứa Diễn rống giận: "Câm miệng, không được gọi tôi là con trai."
"Được rồi, con trai. Con có muốn ăn món gì không? Chờ lát nữa lúc đưa mẹ con về lại trường, ba có thể thuận đường mua mang đến cho con."
"Diệp Kỳ Sâm, có phải là ông ngứa đòn hay không hả?"
"Ba mẹ đã đặt đùi dê nướng tại quán ăn rồi, cũng đã đặt một cái đùi cho con rồi."
Hứa Diễn: "......"
"Đừng nóng giận, con trai." Diệp Kỳ Sâm dùng ngữ khí như dỗ dành con nít nói: "Ba mẹ chỉ có ở chung nhiều hơn, mới có thể có con được nha."
Hứa Diễn: "......"
Quan Tuyền thấy được toàn bộ hành trình đang cực cực kỳ tò mò: "Hứa Diễn à, vừa nãy cậu là gọi điện thoại cho thầy Diệp sao? Cậu với thầy Diệp thế mà vẫn còn liên hệ?"
Hứa Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có nhắc tới ổng với mình!"
Diệp Kỳ Sâm và Hứa Thư Yểu đi ra ngoài ăn bữa tối, thật đúng là đóng gói một phần cho Hứa Diễn. Sau đó, Diệp Kỳ Sâm lái xe, đưa Hứa Thư Yểu về lại trường học.
Trời tối rồi thì lạnh hơn, Hứa Thư Yểu vừa xoa tay vừa hà hơi. Nếu không phải sợ con trai của cô thật sự tức giận, cô rất muốn ở luôn trong chung cư của Diệp Kỳ Sâm không ra.
Ngoài xe ánh đèn lộng lẫy, lúc đi ngang qua một con phố, còn thấy được không ít chủ quán giăng đèn kết hoa, chúc mừng lễ mừng năm mới nước ngoài này, đêm Giáng Sinh.
Hứa Thư Yểu dựa vào cửa sổ, hà một hơi trên cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng vẽ một hình trái tim trên mặt kính xe.
Diệp Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy cô đang vẽ hình trái tim trên kính xe, trong nét mặt ấy, toàn là ôn nhu.
Xe một đường chạy đến trường đại học, chung quanh trường đều rất náo nhiệt, đặc biệt khi đến phụ cận làng đại học, còn có không ít tiểu tình lữ đang nắm tay nhau tản bộ kìa.
Xe Diệp Kỳ Sâm không vào được trong trường, nên anh đậu lại ven đường, tính toán đi bộ đưa người yêu về.
"Ắt xì!" Lúc xuống xe, Hứa Thư Yểu hắt xì một cái.
Cô xoa xoa cái mũi: "Em cảm thấy, nhất định là Hứa Diễn đang lèm bèm em rồi."
Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra giúp cô quấn chặt khăn quàng cổ hơn, lại lấy áo khoác trong xe mình phủ thêm cho cô, sau đó nắm lấy tay cô nói: "Vậy đi thôi, anh đưa em về lại trong trường, bằng không anh cũng phải hắt xì rồi."
Hứa Thư Yểu cười khúc khích: "Ừ."
Lúc này mới 7 giờ hơn, còn đang lúc rất náo nhiệt đây. Trên đường đi tới ký túc xá nữ, có rất nhiều cặp tình nhân đang tay trong tay nhau giống như bọn họ, thậm chí còn có người ở trong chỗ tối trộm hôn nhau.
Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua rồi thì lập tức dời ánh mắt đi.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu bon họ chíu bùm một tiếng, nổ tung một đợt pháo hoa cực kỳ đẹp mắt.
Hẳn là thương gia gần đây đang tổ chức hoạt động, nên đốt pháo.
Hứa Thư Yểu hơi hơi ngửa đầu, nhìn không trung, pháo hoa đo đỏ vàng vàng, nổ tung trên đỉnh đầu, sáng lóa rạng ngời, đẹp cực kỳ.
"Thích pháo hoa hả?" Diệp Kỳ Sâm cùng nhau ngửa đầu ngắm với cô.
"Thích nha." Hứa Thư Yểu gật đầu: "Cùng nhau ngắm pháo hoa với người mình thích, không phải rất lãng mạn sao?"
Diệp Kỳ Sâm nắm chặt tay cô: "Lần sau dẫn em đi ngắm pháo càng đẹp hơn."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Hứa Thư Yểu cười gật đầu: "Được."
Vẫn luôn đưa Hứa Thư Yểu đến dưới khu nhà ký túc xá, hai người mới lưu luyến không rời mà từ biệt, Diệp Kỳ Sâm vội vàng nói: "Mau đi lên đi, đừng để bị đông lạnh."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Anh cũng mau trở về đi, lạnh dữ lắm."
"Rồi, anh thấy em vào phòng rồi liền về."
Hứa Thư Yểu chạy về phía trước hai bước, sau đó lại quành ngược trở về, tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, treo nó trên cổ của anh: "Mang lên nào, để ấm áp một chút."
Trên khăn quàng cổ còn có độ ấm của cô, ánh mắt Diệp Kỳ Sâm chợt sâu hơn, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng mình, hôn lên trán cô một cái: "Hôn chúc ngủ ngon nào."
Hứa Thư Yểu liếm liếm khóe môi, duỗi tay ra giữ chặt khăn quàng cổ, kéo anh đến trước mặt mình, sau đó hôn lên môi anh một cái: "Đây cũng là nụ hôn chúc ngủ ngon của em."
Nói xong, cô xoay người chạy mất.
Diệp Kỳ Sâm sờ sờ môi, thấp giọng cười. Rất tốt, có tiến bộ, ít nhất là không có đâm lại đây như lần trước nữa.
Nhìn theo Hứa Thư Yểu lên trên lầu rồi, Diệp Kỳ Sâm xách theo mấy cái sườn dê và đùi dê được đóng gói sẵn trong tay đi về phía khu ký túc xá nam, trên đường đi còn gọi điện thoại cho Hứa Diễn.
Hứa Diễn tức giận mà nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Đã đưa mẹ con về phòng ngủ bình an rồi."
"Hừ, xem như ông thức thời."
"Mang theo sườn dê cho con đây, 5 phút sau xuống dưới lầu lấy."
"Tôi mới không muốn ăn, ông đưa tới tôi cũng không đi xuống." Hứa Diễn hục hặc khó chiều nói.
"Ngoài còn rất lạnh, ba cố ý đưa tới cho con, con có thể cho chút mặt mũi không?" Diệp Kỳ Sâm dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Con trai."
Hứa Diễn: "Không được gọi tôi như thế!" Anh chàng cũng còn chưa thừa nhận đâu!
"Con có thể chuẩn bị xuống lầu rồi, ba đã sắp sửa đến ký túc xá của tụi con rồi." Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Hương vị sườn dê tiệm này không tệ, mẹ con rất thích ăn."
Hứa Diễn: "...... Tự ông ăn đi! Dù sao tôi sẽ không đi xuống!" Nói rồi, anh chàng thở phì phì cúp máy.
Nhưng mà, sau khi cúp điện thoại rồi, Hứa Diễn lại theo bản năng đi về phía cửa sổ, nhòm ra bên ngoài thử, thật đúng là thấy được một bóng hình đen thùi, có chút quen thuộc ở dưới lầu, trong tay đang xách theo một cái túi đi về phía bên này.
Quan Tuyền cũng xáp tới: "Diễn ca, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Hứa Diễn kéo màn giường lại: "Không có gì, chơi game của cậu đi."
Hứa Diễn ngồi xuống bàn học của mình, thuận tay mở máy tính lên, nhưng tâm tư lại chẳng thế nào đặt trên game. Anh chàng nhìn thời gian, đại khái qua chừng 5 phút, nghĩ sao mà Diệp Kỳ Sâm còn chưa có gọi điện thoại cho mình.
"Chơi thêm ván nữa không?" Ván trước đó bị thua, Quan Tuyền quay đầu lại hỏi Hứa Diễn: "Diễn ca, một ván trước đó cậu phát huy không được nha."
Hứa Diễn lại nhìn thời gian, vừa mới kết thúc một ván xong, lại qua 10 phút, nhưng mà di động của mình vẫn là không có cuộc gọi tới.
Anh chàng ném tai nghe xuống: "Trước không chơi, mình có chút việc." Anh chàng cầm lên chiếc di động để bên cạnh, lại cầm áo khoác lên: "Mình xuống lầu một chuyến, chút nữa lên."
"Đã muộn vậy rồi, cậu xuống dưới đó làm gì?" Quan Tuyền khó hiểu.
Hứa Diễn hừ một tiếng: "Lấy cơm hộp." Cửa ký túc xá vừa mở ra, một trận gió lạnh vù vù thổi tới, anh chàng quấn chặt áo vội vàng xuống lầu.
Hàng hiên của ký túc xá nam đang một mảnh đen thùi, Hứa Diễn đi tới liền bật đèn lên, sau đó liền thấy Diệp Kỳ Sâm đang ngồi trên ghế dựa ở đại sảnh lầu một.
Không hiểu sao, Hứa Diễn thấy tức giận: "Ông tới đây, sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"
Thấy được chàng thiếu niên từ trên lầu đi xuống, trong mắt Diệp Kỳ Sâm mang theo chút ý cười lưu luyến: "Không phải đã gọi cho con rồi sao? Ba cho rằng con sẽ tới rất nhanh."
Không nghĩ tới, phải đợi hơn mười phút.
Diệp Kỳ Sâm đưa sườn dê cho anh chàng: "Đều lạnh rồi, nếu muốn ăn, cho vào lò vi ba xoay một chút, chẳng qua hương vị chắc chắn không có ngon bằng lúc vừa mới nấu."
Hứa Diễn tức giận mà nhận lấy sườn dê trong tay Diệp Kỳ Sâm, trong lúc vô ý đụng phải bàn tay lạnh lẽo của anh, động tác của anh chàng hơi hơi chững lại, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, quay đầu chuẩn bị lên lầu: "Biết rồi, ông mau trở về đi thôi, cóng chết được."
"Ừ." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Con đi lên đi."