Mê Tông Chi Quốc

Chương 208



Hội Tư Mã Khôi sốt ruột muốn biết ngay kết quả, nhưng khi xem phiến đá tiếp theo thì thấy hình vẽ hoàn toàn trùng lặp với hình trước đó, những phiến đá ở các gian động thất phía trong cũng giống hệt nhau, tất cả đều mô tả cảnh tượng đội khảo cổ đang xem bích họa trong động thất, ngay cả động tác cũng không hề thay đổi.



Ba người sững sờ ngạc nhiên, không hẹn mà cũng thốt lên hỏi đối phương: “Vì sao bích họa trên các phiến đá phía trong lại giống hệt nhau như vậy nhỉ?’ ’



Hải ngọng chửi thề: “Con mẹ nó, tà mị quá! Nếu nội dung trên bích họa trở thành sự thực thì tiếp sau đây…”



Cao Tư Dương nối lời: “Theo như tiên đoán… tiếp sau đó chúng ta cứ xem mãi hay sao?”



Hải ngọng nói: “Nhưng nếu không xem tiếp, thì không biết phía sau còn vẽ nội dung khác biệt nào không, phải làm sao bây giờ?”



Tư Mã Khôi nghĩ thầm: “Không đúng, mấy bức họa này đã làm phân tán và chuyển hướng sự chú ý ban đầu của bọn ta, lúc mới vào đây, chắc chắn cả hội đã bỏ qua chuyện gì đó…” Anh lập tức rời mắt khỏi phiến đá, giơ cao hộp thiếc đựng mấy con đom đóm đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, anh soi khắp tứ phía, nhưng trong gian động thất tối om hoàn toàn trống trơn, tất cả những gì anh nhìn thấy ở đây chỉ có những mảng rong rêu âm u bám đầy vách tường.




Hải ngọng nhìn thấy hành động khác thường cùa Tư Mã Khôi, lại ngỡ xảy ra biến cố gì, anh vội vàng nhẹ nhàng đặt Thắng Hương Lân nằm xuống đất, rồi bật đèn quặng lắp trên mũ liễu, đồng thời giương cao khẩu súng săn gấu Canada lên.



Thắng Hương Lân chạm lưng vào mặt đất lạnh lẽo, cô dần dần tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.



Hội Tư Mã Khôi thấy Thắng Hương Lân tỉnh lại, ai nấy đều mừng thầm trong bụng, thi nhau hỏi dồn dập: “Cô thấy thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?”



Thắng Hương Lân khe khẽ gật đầu, hỏi lại: “Chúng ta đang ở đâu đây?”



Cao Tư Dương kể vắn tắt cho Thắng Hương Lân nghe một lượt từ khi tấm bia đá đổ sụp, việc đội khảo cổ vừa tháo chạy vừa dụ Entroypy vào đầm lầy axít, rồi giờ cả hội lại bị rơi vào động không đáy lần nữa…



Thắng Hương Lân nghe xong, đôi mày thanh tú chau lại, cô nghĩ thầm đội khảo cổ đã phát hiện thấy bích họa khắc trên các phiến đá với nội dung vô cùng ly kỳ trong động thất phía sau cánh cửa khổng lồ, rất có khả năng tất cả sự việc này là do Entroypy đã lợi dụng mấy bức bích họa để dụ đội khảo cổ vào đây.



Tư Mã Khôi cũng có cảm giác này, bích họa chỉ phát huy tác dụng thu hút sự chú ý của đội khảo cổ, dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, cả hội đi xuyên qua hết căn phòng này đến căn phòng khác, mà bỏ qua bản thân gian động thất, vì sao không gian phía sau cánh cửa khổng lồ kia lại tồn tại nhiều căn phòng với kết cấu hao hao giống nhau đến thế? Ngoài ra, Tư Mã Khôi còn lờ mờ nhớ rằng, trước đây, cả hội đã từng có một trải nghiệm tương tự như vậy, vì thế dự cảm bất an trong lòng anh càng lúc càng trở nên mãnh liệt.



Cao Tư Dương nhớ, dường như cả hội đã đi qua hơn một chục gian phòng. Để tiết kiệm pin đèn, suốt dọc đường, họ chỉ nhờ ánh đom đóm soi sáng, phạm vi tầm nhìn không vượt quá dăm ba bước, hầu như không có vật tham chiếu, chẳng lẽ kết cấu của những gian động thất này lại thực sự giống nhau ư? Vì sao càng đi sâu vào trong, cô càng thấy không gian chật hẹp hơn?



Tư Mã Khôi lập tức nhận ra, anh liên tục mắng mình quá sơ ý, rồi vội vàng rút dao săn ra, cạo lớp rêu dày phủ trên mặt đất, anh thấy phía dưới là tầng đá với dấu hoa văn hình biển gợn sóng, Tư Mã Khôi thầm than khổ: “Toi rồi! Động thất này chính là hóa thạch của vỏ ốc anh vũ cổ đại!”



Trước đây, đội khảo cổ cũng từng đi qua cái vỏ rỗng hóa thạch của ốc anh vũ, để đến đại dương sâu khôn lường ở 30° vĩ Bắc, từ đó thâm nhập cửu tuyền, chẳng ngờ trong động không đáy này cũng có một vỏ ốc hóa thạch, xem ra nó là vật mà người Bái Xà cổ đại đã để lại, suốt dọc đường cà hội chỉ mải xem nội dung trên bích họa mà không để ý các gian phòng càng lúc càng nhỏ dần, không hiểu Entroypy dụ đội khảo cổ đến đây rốt cuộc nhằm mục đích gì?



Tư Mã Khôi đoán, con quái vật hình cây cổ thụ kia không thể chui qua vỏ ốc hóa thạch để nổi lên khỏi cửa tuyền, lẽ nào nó muốn lợi dụng bốn kẻ may mắn sống sót trong đội khảo cổ mang một phần của nó ra khỏi lòng đất? Cũng giống như năm đó, Nấm mồ xanh đã trốn vào trong cỗ di hài để chạy thoát khỏi vực sâu dưới cửu tuyền.



Bản thân vỏ ốc anh vũ hóa thạch là di vật mà người Bái Xà để lại trong động không đáy, nó cũng giống như đội khảo cổ, đom đóm, chiếc hộp thiếc và súng đạn, đều là những vật vốn tồn tại ở bên ngoài động, bởi vậy Tư Mã Khôi mới cảm thấy sự tồn tại của nơi này hết sức rõ ràng, còn bích họa trên các phiến đá bên trong động chỉ là ảo giác mà Entroypy tạo ra, chiếc vỏ rỗng này có khả năng giúp vật thể sống tránh khỏi sức ép của địa áp, nổi lên mặt thủy thể 30° vĩ Bắc. Vấn đề là con quái vật đã chìm xuống đầm lầy, làm sao nó có thể khiến vỏ ốc anh vũ rời khỏi nơi đây được?




Hải ngọng cho rằng, bây gíờ biết cũng vẫn chưa muộn, cả hội phải nhanh chóng quay ngược trở lại và chạy ra khỏi vỏ ốc, còn đứng ngây người ở đây chỉ tổ làm lỡ thời gian mà thôi.



Tư Mã Khôi nói: “Chúng ta đã vào quá sâu, bây giờ quay trở ra chắc chắn không kịp nữa…”, lời còn chưa dứt thì đèn quặng và hộp thiếc đựng đom đóm đột nhiên tối sầm lại, một màu đen đặc bao trùm khắp động, đến người đối diện, họ cũng không nhìn thấy rõ nữa.



Tư Mã Khôi biết thời gian lại bắt đầu quay ngược, cái động không đáy Entroypy này giống như một kẽ hở thời gian có thể tự khép mở, trong đó một giây được kéo dài đến vô hạn, quá trình đội khảo cổ đi vào nơi sâu nhất của vỏ ốc hóa thạch chẳng qua chỉ là khoảnh khắc một giây mà Entroypy chìm xuống đầm lầy.



Sau khi đèn đóm của đội khảo cổ bị tắt hết, chỉ nháy mắt sau tất cả lại khôi phục chức năng chiếu sáng như cũ, toàn bộ bích họa trên các phiến đá và rong rêu trong động thất của vỏ ốc đều biến mất dạng, kim đồng hồ trên tay Cao Tư Dương cũng quay như bay về thời khắc xuất phát.



Hội Tư Mã Khôi thấy mình vẫn đứng trong vỏ ốc hóa thạch, lòng tự dưng thấy khiếp đảm, bỗng chốc bốn bức tường rung lên ầm ầm, mặt đất rung chuyển dữ dội, mọi vật quay cuồng, cả hội thấy vậy vội vàng đỡ Thắng Hương Lân lên, cố dựa vào vách động để đứng vững.



Hải ngọng hét lên: “Ối ông địa ơi, trong động không đáy mà cũng động đất cơ à?”



Cao Tư Dương đính chính: “Không phải động đất, hình như cái vỏ ốc đang bị chìm xuống!”



Tư Mã Khôi biết rõ sự thực chính xác là vậy, giây phút này, họ không nhìn thấy tình hình bên ngoài động, chỉ cảm thấy đúng là cả hội đang rơi, chắc hẳn Entroypy đã bị chìm xuống đầm. Dưới đáy khu đầm có rất nhiều sinh vật phát sáng này là hồ axit sulftiric với quy mô vô cùng rộng lớn, lượng axit trong hồ đủ khiến vẫn thạch sắt cũng bị ăn mòn. Sau khi Entroypy chìm xuống đáy hồ, dẫu cơ thể nó liên tục tái sinh thay cho phần bị ăn mòn hoại tử, rồi phục hồi nguyên dạng, nhưng axit đậm đặc xung quanh nó cũng sẽ không ngừng tiếp tục ăn mòn nó, huống hồ dưới đáy hồ là thế giới không tồn tại sinh mệnh sống, xuống sâu hơn nữa chính là biển nóng nơi tâm Trái đất, ở đó chỉ có đại dương mênh mông ngày đêm cuồn cuộn dòng sắt nóng chảy, đâu đâu cũng toàn những vòng sáng khổng lồ phát ra từ điện từ, bất cứ vật thể gì bị rơi xuống đó đều không thoát khỏi số phận tan thành mây khói. Giờ con quái vật đã khó lòng thoát thân, vậy sao nó còn dụ mọi người đi vào vỏ ốc hóa thạch? Trong thời khắc cuối cùng, sinh vật cổ xưa hàng vạn năm không chết này còn muốn cố gắng giãy giụa như thế nào nữa?



Ý nghĩ còn chưa tan trong đầu, thì cả hội thấy mình bị bắn vọt lên cao một cách thần tốc theo chiếc vỏ ốc, chẳng khác nào cưỡi gió đằng vân, cả thân thể như sắp nổ tung đến nơi. Trong chùm sáng chập chờn bất định, cả hội thấy gân trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, chắc chắn huyết quản đang giãn nở theo sự thay đổi đột ngột của địa áp.



Mọi người nhìn nhau kinh hãi, không rõ vì sao vỏ ốc hóa thạch lại đột nhiên bắn vọt lên không trung, với tốc độ rời khỏi vực sâu nhanh vun vút thế này, dẫu ở trong vỏ ốc hóa thạch giống như khoang giảm áp thiên nhiên thì huyết dịch toàn thân cũng sôi sục mà chết.



Đầu óc cả hội quay cuồng dữ dội, trong lúc mơ mơ màng màng, mọi người nhanh chóng mất ý thức. Chẳng rõ bao lâu thời gian qua đi, Tư Mã Khôi cảm thấy mình đang nằm rạp trên mặt đất lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng ong ong không ngớt, anh văng vẳng nghe thấy âm thanh sóng biển ầm ầm dội lại. Trong cơn hoảng hốt, anh mới nghĩ ra: Entroypy không thể làm thời gian thực sự bên ngoài quay ngược trở lại, bởi vậy sự thực nó đã bị rơi xuống đầm lầy cũng không cách gì thay đổi được, sau khi đội khảo cổ đi sâu vào trong vỏ ốc hóa thạch, nó bèn vươn dài người xuyên thủng dòng biển nóng ở tâm Trái đất, rồi lập tức nôn chiếc vỏ ốc ra ngay sau đó, dòng khí phun trào từ dòng biển nóng đã đẩy vỏ ốc đi, bắn thẳng lên trên thủy thể thông qua kẽ nứt của địa cốc.




Giữa thủy thể 30° vĩ Bắc và dãy núi dưới lòng đất bao phủ tầng khí hỗn độn mù mịt, nếu không ẩn mình ở nơi sâu trong chiếc vỏ ốc hóa thạch giống như khoang giảm áp, thì cả đội khảo cổ sớm đã bị địa áp và dòng khí nhiều động xé tan thành mảnh vụn rồi. Lúc này, nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, cà hội biết mình đã nồi lên mặt biển ở dưới lòng đất 30° vĩ Bắc. Việc Entroypy để mấy người bọn họ sống sót chắc chắn vì nó muốn các thành viên đội khảo cổ biến thành “gian phòng” đem nó lên mặt đất, có điều cơ thể con quái vật quá to lớn, nên nó không thể mang toàn bộ thân mình bò vào vỏ ốc, nó đành giấu một phần thịt ở đâu đó quanh đây, còn cơ thể nó đã bị dòng biển nóng nơi tâm Trái đất nhấn chìm.



Tư Mã Khôi suy nghĩ miên man trong trạng thái nừa tỉnh nửa mơ, bao nhiêu ý niệm dồn dập ùa đến. Anh đoán, chắc chắn Entroypy vẫn đang trốn trong vỏ ốc hóa thạch. Nghĩ đến đây, người anh bất giác run lên lập cập, mặc cho thân thể vẫn đang đau nhức như muốn chết, anh cắn chặt răng, gọi hội Hải ngọng dậy. Phát hiện tất cả đom đóm nhốt trong hộp thiếc đều đã chết rụi, cả hội liền nhặt súng lên, rồi liêu xiêu dìu nhau ra ngoài cửa động.



Bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt khiến cả hội liên tục chạy xuyên qua mười mấy gian động thất, ra đến ngoài cửa động hóa thạch, họ thấy trước mắt sóng biền cuộn trào, mặt biển trải rộng tít tắp, trên cao mây đen bủa vây, sấm chớp ẩn hiện, chiếc vỏ ốc hóa thạch khổng lồ đang trôi nổi tự do trên dòng đại dương mênh mông nơi 30° vĩ Bắc.



Thoát khỏi kiếp nạn và may mắn sống sót, bốn người ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, người nọ nhìn người kia, trông ai cũng như ma hiện hồn giữa nhân gian. Trong sát na đó, bao nhiêu cảm xúc đan xen dâng trào, họ chỉ biết câm lặng nhìn nhau, chẳng ai ngờ mình còn giữ được mạng sống thoát ra khỏi cõi cửu tuyền u minh, nhưng giờ đây đạn hết, lương thực cũng cạn kiệt, không tàu không bè, trôi nổi trên biển không điểm tận cùng, thì cũng khác nào sắp chết?



Hải ngọng động viên mọi người: “Lạc quan lên nào! Chạy được đến đây coi như chúng ta phúc dày mạng lớn rồi, nói gì thì nói vẫn tốt hơn nhiều việc bị cái động không đáy đó nuốt chửng”.



Cao Tư Dương lẩm bẩm: “Trôi nổi trên đại dương ở dưới lòng đất thế này, nếu không bị chết đói, thì cũng bị núi từ hút chặt mà thôi, rồi tất cả sẽ biến thành con ma biết đi trên hòn đảo cổ cả lượt!”.



Tư Mã Khôi cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, Entroypy nhất định còn đang trốn trong vỏ ốc hóa thạch, mấy thành viên đội khảo cồ có thể sống sót và nồi lên thủy thể 30° vĩ Bắc chẳng qua là do Entroypy cần người mang nó chạy trốn khỏi nơi này, rồi trở thành một Nấm mồ xanh khác, bởi vậy bây giờ mọi người phải nhanh chóng rời khỏi vỏ ốc hóa thạch mới được. Anh quan sát tứ phía xung quanh, phát hỉện có mấy vỏ ốc cúc đá dính ở ven rìa vách động, bề mặt được tráng lớp nham thạch hóa nguội. Một trong những vỏ ốc đó đã xuất hiện vết nứt vỡ khá lớn ở nơi dính liền với phần vách hóa thạch, vỏ ốc to cỡ hai cái bàn Bát tiên, đủ sức chứa bốn, năm người, vừa vặn có thể biến nó thành chiếc thuyền nhỏ vượt biển. Anh ngẫm nghĩ sóng nước ở thủy thể dưới lòng đất rất hung dữ, kích thước thuyền càng nhỏ thì tốc độ chạy càng nhanh, thế là anh gọi Hải ngọng đến giúp một tay đẩy nó xuống nước.



Mọi người liên thử đẩy vỏ ốc cúc đá, sau đó lần lượt trèo lên. Trong làn sóng dập dềnh đưa cả hội ra khơi xa, cái cửa động khổng lồ quái dị của vỏ ốc anh vũ hóa thạch kia trong chớp mắt đã biến mất trên mặt biển đen ngòm.



Lúc này, Thắng Hương Lân đột nhiên nhớ đến một việc vô cùng đáng sợ, cô lo lắng hỏi Tư Mã Khôi: “Anh có chắc, đến giờ phút này, chúng ta vẫn chưa biến thành… ‘gian phòng’ ăn thịt người chết đấy chứ?”



Hải ngọng nghe vậy cũng lo lắng, anh hấp tấp nói: “Có lý! Không chừng lúc chúng ta hôn mê bất tỉnh, thứ đó đã chui vào bụng mình lúc nào không hay ấy chứ. Nếu cứ phải sống ngày nào biết ngày đó thế này, tôi thà tự bắn một phát kết liễu cuộc đòi, chứ tuyệt đối không muốn bị biến thành Nấm mồ xanh đâu”.


Bình Luận (0)
Comment