Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1033

Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 1033 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Lời nói của cô ấy rất kiên quyết và rõ ràng, cô ấy và Tô Trạm không thể ở bên nhau, nhưng họ vẫn dành tình cảm yêu mến và sự tin tưởng cho đối phương, khi gặp được người thích hợp với mình thì sẽ xem xét, không hề có cảm xúc tiêu cực, suy nghĩ của họ cũng rất rõ ràng.

Cô ấy nói như vậy không phải là vì một phút bốc đồng nhất thời nên Lâm Tử Lạp cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao thì chuyện tình cảm cũng không thể để người khác điều khiển mà. Cô nắm lấy bàn tay của Tần Nhã: “Dù em quyết định như thế nào thì chị cũng luôn ủng hộ em.”

Có lẽ đây là điều duy nhất mà cô có thể làm.

“Đợi đến khi em có thể xuống giường được, em muốn quay trở về thành phố C. Mặc dù chú hai có thể quản lý cửa hàng nhưng nếu tiệm không có người trong một thời gian dài thì thể nào cũng mất hết khách.” Hơn nữa, cô ấy cũng không cần phải ở lại thành phố B này làm gì cả, vì ở đây cô ấy không có việc để làm còn sự nghiệp của cô ấy lại ở thành phố C.

“Chờ em khỏe lại, chị và em sẽ cùng nhau quay về.” Lâm Tử Lạp cũng có ý định này, Vân Chi Tú là tâm huyết của cô nên cô không thể không quan tâm đến nó được. Đã có Tông Triển Bạch giải quyết những chuyện ở bên này giúp cô rồi nên cô cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Đời này vẫn còn rất dài, cô không thể cứ ở nhà mà không làm gì mãi như thế này được. Đó không phải là cuộc sống mà cô hằng mong muốn, cô không thể vì hôn nhân mà vứt bỏ sự nghiệp của mình được.

Tần Nhã cũng đồng ý với cô: “Mặc dù chị kết hôn rồi, tình cảm giữa chị và tổng giám đốc Tông cũng rất tốt đẹp nhưng cả đời này không thể cứ phụ thuộc mãi vào một người đàn ông được, chúng ta cũng phải có sự nghiệp riêng của mình chứ.”

“Chẳng trách mà chúng ta lại hợp nhau đến vậy, ngay cả cách nhìn nhận vấn đề cũng giống nhau nữa.” Lâm Tử Lạp cười. “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tối nay mặc đẹp chút nhé.”

“Có anh đẹp trai nào à?” Tần Nhã nói đùa.

Lâm Tử Lạp vỗ vào người cô ấy một cái rồi nói: “Tất nhiên là có.” Nói xong cô đứng lên: “Em đi ngủ một lát đã, lát nữa vú Vu về còn phải nấu cơm tối nữa.”

Tần Nhã buông tay: “Vậy thì em chỉ có thể ăn chứ không giúp chị được rồi.”

“Em mau khỏe lên đi, như vậy là giúp chị rồi đấy.” Lâm Tử Lạp nói. Sau khi ra khỏi phòng, cô đi xem con trai và con gái mình đang làm gì thì thấy hai đứa nhỏ vẫn đang chơi cờ caro, có vẻ như bọn trẻ rất thích trò chơi này nên chơi hăng hái đến mức không biết cửa vừa bị mở ra. Cô cười, đóng cửa lại rồi lên lầu đi ngủ.

Cô khá buồn ngủ nhưng lúc nằm trên giường thì lại không ngủ được. Cô cứ nằm trằn trọc như thế tầm hai tiếng đồng hồ thì vú Vu và người giúp việc mới tới cũng đi siêu thị về, họ mua rất nhiều thứ, Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng động thì rời giường đi xuống lầu.

“Dì mua gì vậy ạ?” Lâm Tử Lạp hỏi.

“Không phải cô nói là có khách đến à, tôi mua nhiều đồ lắm, rau dưa các thứ đều mua cả. À, tôi còn mua hải sản nữa.”

Vú Vu xách đồ vào trong nhà bếp rồi mở túi lấy hết đồ ra: “À, lúc đi qua Vị Chính Hương tôi còn mua thêm một con ngỗng mặn nữa.”

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Tôi nghe bảo là món này ngon lắm, đợi tôi hầm lại rồi cô ăn một chút nhé. Mà nếu có ngon thì cô cũng không được ăn nhiều đâu, cô đang mang thai mà, nên ăn ít mấy thức ăn có ướp qua đi.”

Vú Vu thật chu đáo.

Lâm Tử Lạp vâng một câu rồi định giúp vú Vu chuẩn bị cơm tối nhưng bà ấy không để cô làm: “Bây giờ có hai người bọn tôi làm là đủ rồi, cô đi ngủ một lát đi.”

“Tôi không ngủ được, để tôi giúp hai người làm.” Lâm Tử Lạp nhìn đống đồ mà vú Vu mua về rồi tính xem có thể làm được bao nhiêu món.

Vì vậy mà Lâm Tử Lạp và hai người họ đã dành cả một buổi chiều bận rộn trong bếp để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Khoảng bảy giờ, ba người đàn ông cùng nhau trở về.

Tông Triển Bạch đi lên lầu thay quần áo còn Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm chơi cùng với hai đứa trẻ trong phòng khách.

Tô Trạm nói ba câu thì đến hai câu là có ý thăm dò, anh ấy định hỏi thăm tình hình ở đây của Tần Nhã qua miệng hai đứa trẻ.

Lâm Tinh Tuyệt rất nhạy bén nên liếc mắt là cậu bé có thể nhìn ra ý đồ của Tô Trạm, cậu bé tốt bụng nói: “Dì Yến Yến ở phòng kia ạ.”

Rồi cậu bé chỉ vào phòng của Tần Nhã.

Tô Trạm nhìn thoáng qua một cái rồi thu ánh mắt lại: “Chú biết cô ấy vẫn sống tốt là được rồi.”

Anh ấy biết Tần Nhã nhìn thấy mình thì sẽ cảm thấy không được tự nhiên nên không đi quấy rầy cô ấy.

Tông Ngô Thần lắc đầu, thở dài một cách bất đắc dĩ: “Ai da, đúng là hết cách với người lớn các chú mà.”

“Trong đầu cháu nghĩ gì cả một ngày vậy hả?” Thẩm Bồi Xuyên xoa xoa đầu cậu bé: “Không sợ mau già hả.”

Tông Ngôn Thần ngẩng đầu: “Chú Thẩm, chú không phải lo lắng cho cháu mà tự lo cho chú thì tốt hơn đấy ạ. Mặc dù chuyện tình cảm của chú Tô không được suôn sẻ lắm nhưng dù sao thì chú ấy cũng từng có người yêu, còn chú thì sao ạ?”

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

“Cháu tưởng chú Thẩm của cháu trong sáng lắm à? Chú ấy cũng đang có một mối quan hệ khá tốt đẹp rồi đấy.” Tô Trạm nói chen vào rồi dùng bả vai huých Thẩm Bồi Xuyên một cái: “Sao hôm nay cậu không rủ Tang Du đến đây?”

Bình Luận (0)
Comment