Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 1833 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Giờ phút này, trái tim của Tông Ngôn Hi đã hoàn toàn bị hành động và lời nói của Song Eun làm cho cảm động, hoặc có lẽ là vào giờ phút nguy hiểm nhất anh lại có thể ôm lấy mình và nói ra những lời này cũng đủ để thấy được anh không nói dối.
“… Được.”
Tông Ngôn Hi khó khăn bật ra một từ.
Khi đôi mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, mà lại có được một người tình nguyện cho mình một cái ôm vừng vàng ấm áp, dù là có chết cũng không còn đáng sợ nữa.”
Cô đã từng trải qua chuyện như thế này, chỉ là lần trước, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng sự sợ hãi, bất lực, nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với cái chết. Nhưng lần này lại có người không thèm để ý đến tính mạng của mình, vào thời khắc nguy hiểm như thế này mà vẫn ở lại bên cạnh cô, điều này đã mang lại cho cô một cú sốc tinh thần. Cơ thể của cô nóng rực, còn trái tim thì đang đập rộn lên.
Song Eun không hỏi ý kiến của Tông Ngôn Hi, anh ta nâng mặt cô lên và hôn lên đôi môi khô khốc của cô.
Tông Ngôn Hi đột nhiên trợn tròn hai mắt, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, cô lập tức vui vẻ đón nhận, dùng một chút sức lực cuối cùng đáp lại anh ta.
Gió thổi qua, một ngọn lửa cháy bùng lên và lan về phía bọn họ.
Song Eun dùng thân thể của mình để ngăn cản ngọn lửa. Ngôn Tông Hi rất muốn nói là không cần, thế nhưng cổ họng của cô đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Trước mắt cô là khuôn mặt của Song Eun…
Điều may mắn có lẽ là trong thời khắc tuyệt vọng nhất, người yêu thương bạn không hề buông tay, không hề từ bỏ bạn.
Nam Thành dẫn người chạy đến, bọn họ dập tắt đám cháy, cứu Tông Ngôn Hi và Song Eun ra. Trang Kha Nguyệt cũng được đưa vào bệnh viện chữa trị.
Trên người Tông Ngôn Hi không có vết bỏng, chỉ là cổ họng bị ngạt khói, khi cô nói chuyện âm thanh cũng khàn đặc hết cả.
Câu đầu tiên cô hỏi sau khi mở mắt chính là hỏi Song Eun đâu.
Bác sĩ hỏi: “Có phải là người đàn ông được đưa đến cùng với cô không?”
Tông Ngôn Hi gật đầu. Lúc nói chuyện, cô cổ họng cảm thấy rất đau.
Cô đứng dậy đi thăm Song Eun, trên lưng anh ta có vết bỏng, bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trên người bị tổn thương, cần phải tĩnh dưỡng trong một quãng thời gian. Nếu như không làm phẫu thuật cấy ghép da thì trên lưng sẽ để lại sẹo.
Lúc đó cô đã lâm vào hôn mê, hoàn toàn không biết mình được cứu ra như thế nào. Lúc cô đến thăm Trang Kha Nguyệt thì thấy Nam Thành đang ngồi trên băng ghế ở ngoài hành lang, vẻ mặt có chút lo lắng.
Cô bước tới, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nam Thành ngẩng đầu lên, thấy là cô thì đứng dậy nói: “Tôi xin lỗi.”
Tông Ngôn Hi nheo mắt, hỏi: “Sao vậy? Chuyện lần này có liên quan đến anh à?”
“Không có.”
Nam Thành lập tức phủ nhận, không chỉ không thừa nhận mà anh ta còn đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu Lý Hiếu Tuệ: “Đều là do cô ta làm, tôi vô tình phát hiện ra nên mới kịp thời chạy tới cứu mọi người.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta chột dạ cúi thấp đầu. Bây giờ, anh ta nào dám thừa nhận việc này có quan hệ với mình cơ chứ, kế hoạch theo không kịp sự thay đổi đột ngột, anh ta hy vọng tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Đột nhiên lại không thể liên lạc được với Giang Mạt Hàn, anh đã đi đâu anh ta cũng không tìm được.
Vốn dĩ muốn dùng chuyện này để giúp anh tạo ấn tượng tốt trước mặt Tông Ngôn Hi, ai ngờ lại tặng cơ hội này cho người nước ngoài kia mất rồi.
Lúc anh ta dẫn người xông vào thì nhìn thấy Song Eun đang dùng thân mình ngăn cản ngọn lửa, che chở cho Tông Ngôn Hi. Lúc đó, đến cả anh ta cũng bị rung động luôn.
Hiện tại, anh ta cũng ý thức được rằng do bản thân tự quyết định, không hề bàn bạc trước với Giang Mạt Hàn, cho nên khi xuất hiện sai lầm dẫn đến tình huống như bây giờ, trong lòng anh ta vô cùng tự trách.
“Chuyện này…”
“Đừng nói nữa.” Tông Ngôn Hi không muốn nghe nữa.
Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào thăm Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt đã lớn tuổi rồi, lần này không mất mạng cũng xem như là trong cái rủi có cái may.
Tông Ngôn Hi ở phía bên này không thể tự chăm sóc, bên cạnh lại không có ai có thể tin tưởng được, cho nên cô liên lạc với Trang Gia Văn.
Ngày hôm sau, lúc Tông Ngôn Hi đang đút cơm cho Trang Kha Nguyệt ăn thì Trang Gia Văn đi vào. Anh ấy đã biết chuyện rồi nên cũng không hỏi nhiều nữa mà ngồi ở một bên đợi Tông Ngôn Hi.
Một lát sau, Trang Kha Nguyệt ăn xong thì nằm xuống nghỉ ngơi, nhìn bà ngủ say, hai chị em đi ra ngoài hành lang nói chuyện.
“Bà ngoại không thể sống ở đây được nữa.” Tông Ngôn Hi lên tiếng.