Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 482 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 482:
Người đàn ông nhe răng trợn mắt: “Mắt cô mù à? Cô xem cách ăn mặc của người ta kìa, cũng biết người ta là kẻ có tiền, chuyện này tôi không quản được, tự cô mất thể diện, còn gọi tôi tới.”
Người xung quanh đều sửng sốt nhìn, người đàn ông này cũng thật hiếm thấy.
Vợ của mình mà không bảo vệ, tuy là có lỗi, nhưng bây giờ lại chỉ nghĩ đến bản thân chỉ vì cô ta đã mất thể diện.
Tô Trạm chậc lưỡi: “Người xưa nói đúng thật, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.”
Người đàn ông không có dáng vẻ của đàn ông, không có cốt khí, người phụ nữ kia rõ ràng ái mộ hư vinh mà còn có lòng dạ đen tối.
Nếu không thì sẽ không ra tay với một đứa trẻ.
“Chuyện này…” Người phụ nữ lôi kéo ống quần người đàn ông, vẫn là nghĩ chồng mình có thể giải quyết chuyện này cho mình.
“Chuyện do cô tự gây ra, tự giải quyết đi.” Người đàn ông đá văng người phụ nữ ra không chút lưu tình, xuyên qua đám người rời đi, còn hùng hổ: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Người đàn ông là chỗ dựa duy nhất của người phụ nữ, giờ phút này người phụ nữ sợ hãi vô cùng.
“Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Làm người vẫn là nên lương thiện.” Có người chỉ vào người phụ nữ nói.
Người phụ nữ biết rõ không thể dựa vào chồng được, nhìn lại xung quanh, đừng nói mất mặt, ngay cả mặt cũng không có. Đàn ông không đáng tin, lời này quả thực không phải là giả.
Người phụ nữ lau mặt một cái, vì nhanh chóng giải quyết, cô ta xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi không nên đánh con gái của anh.”
Tông Triển Bạch không nhìn cô ta, rõ ràng là không hài lòng.
Con gái của hắn, hắn thương còn không xuể, hôm nay lại bị người phụ nữ này đánh. Hắn không muốn giữ lý trí, càng không muốn bỏ qua như vậy. Không cho hắn một cái giá thỏa mãn, chuyện này không xong!
“Anh muốn thế nào?” Giờ phút này, người phụ nữ kia chật vật cực kỳ, trang điểm bị nhòe hết, trên người dính mì tôm, ngồi dưới đất, không khác gì một con chó lang thang không ai cần.
“Cái tay nào đánh thì chặt nó đi!” Một giây hung ác này khiến Lâm Tử Lạp đang đứng ở một bên cũng kinh hãi.
Con ngươi của người phụ nữ kia đột nhiên rụt lại, toàn thân run rẩy, cả người đều sợ đến mức choáng váng, cái gì cũng không quan tâm đến nữa, bò qua bám lấy ống quần Tông Triển Bạch: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, thả tôi đi.”
Người phụ nữ kia đụng vào khiến hắn chán ghét nhíu mày.
“Còn chưa động thủ?” Hắn nhìn về phía vệ sĩ đang đứng bên cạnh.
Vệ sĩ phản ứng cũng rất nhanh, hai người lưu loát đè lại tay người phụ nữ kia, khiến cô ta không thể động đậy.
Người phụ nữ chuốt mascara không chống nước, vừa khóc một cái là chảy nước mắt màu đen, hòa với kem nền nhoe nhoét cả mặt, muốn khó coi thế nào thì khó coi thế ấy.
Cô ta lúc này nào còn để ý đến hình tượng gì, liên tục xin tha: “Tôi biết sai, biết sai thật rồi, xin anh tha cho tôi đi.”
Tô Trạm ở bên cạnh lành lạnh nói: “Làm người, vẫn là nên khiêm tốn một chút mới tốt.”
Nếu không bồng bột lên là đào hố cho mình rồi.
Người phụ nữ này cũng là bởi vì kiêu căng, mặc một bộ đồ hơn một ngàn tệ mà đã cảm thấy bản ghê gớm rồi.
Điều này không phải là tự đào hố chôn mình rồi à?
Tông Triển Bạch chưa từng buông tha.
Người phụ nữ quá sợ hãi, không có tay, đời này không phải là xong rồi à?
Không, không, không… Cô ta không thể không có tay.
Thế nhưng những người này trông thật khủng khiếp.
Có thể là quá mức sợ hãi, kích phát sức mạnh bên trong thực sự của người phụ nữ, cô ta xông lên thoát khỏi giam cầm của vệ sĩ, động tác của cô ta quá nhanh, vệ sĩ nhất thời không để ý.
Người phụ nữ thoát khỏi vệ sĩ, đánh về phía Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch cho rằng người phụ nữ kia muốn tổn thương Lâm Tử Lạp, bước xa vượt qua, một cước đá văng cô ta ra, thân thể người phụ nữ bay ra ngoài đâm vào cành cây trên hồ nhân tạo, khiến cành cây lắc lư.