Mê Vợ Không Lối Về

Chương 839

Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 839 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Nếu như có thể lựa chọn, em hy vọng được sinh ra trong một gia đình bình thường, sinh cho anh rất nhiều, rất nhiều con, sống yên ổn qua ngày. Nhưng em không thể lựa chọn xuất thân, trên đời này không có nếu như cho em lựa chọn.

Vào ngày tai nạn xe, khi cơn nguy kịch ập đến, mẹ tuyệt vọng đứng trước mặt em, ngăn cản mọi nguy hiểm, chỉ để bảo vệ em và các con, bao nhiêu giấc mơ nửa đêm, luôn thấy mẹ nằm trên người em, nói với em rằng “Ngôn Ngôn chăm sóc anh và bảo vệ các con của anh ấy cho mẹ.” Em sợ mình sẽ thất hứa, không thể đứng bên cạnh em vào lúc này. Điều duy nhất em có thể làm là chăm sóc các con của chúng ta thật tốt.

Cảnh Hạo, anh muốn làm gì cứ làm, đừng để bản thân mang đầy thù hận và hối hận, đó không phải là điều em muốn nhìn thấy.

Đừng tìm em, đừng để em cảm thấy có lỗi với anh, hy vọng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, đợi tất lúc nào đó, không biết là khi nào, anh và em có thể không hẹn mà gặp, anh nhìn em, em nhìn anh, đơn thuần ôm đối phương.

Trước đây luôn cảm thấy tình yêu quá xa vời với em nhưng tới bây giờ em mới ý thức được, hóa ra tình cảm em dành cho anh đã sâu vào trong xương tủy, vừa mới rời đi thôi đã đã nhớ anh tới phát điên, Cảnh Hạo, em yêu anh, rất yêu.

Để chúng ta chờ đợi ngày gặp lại, anh là Tông Triển Bạch, em là Lâm Tử Lạp, anh là anh, không phải bất cứ ai, không vì bắt cứ chuyện gì chỉ là anh và em đơn thuần nhất.

Cuối cùng vẫn là câu rất nhớ, anh có nhớ em không?

Anh cúi đầu, rũ mắt xuống, lặng lẽ đứng đó, lúc này, tấm lưng thẳng tắp bị cơn đau cực lớn cúi xuống, đầu ngón tay khẽ run lên, dường như anh rất muốn gọi điện thoại.

Ngồi trong xe, Lâm Tử Lạp đã rời thành phố B, đang định tắt điện thoại di động và vứt sim thì đúng lúc này, có cuộc gọi đến, cô nhìn màn hình trên điện thoại di động, trái tim như bị tóm chặt lấy, đau đến không thở nổi.

Cô ngây người hồi lâu, sau đó khi cuộc gọi sắp kết thúc mới nghe máy, cô biết đối phương là ai, nhưng cô không nói trước.

…………

Rất lâu rất lâu, bên đầu kia mới vang lên một giọng nói khàn đặc: “Anh sẽ nhớ em.”

Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ xe, cắn chặt môi, đôi lông mày nheo lại lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã, đôi mắt sáng bình thường mờ đi, mũi cô cay xè, một giọt nước mắt trào ra tràn vào khóe miệng. Mặn, cô mím chặt miệng và không thể kiểm soát được bản thân nữa, cô bịt miệng khóc thảm thiết mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.”

Điện thoại không bị tắt đi, cũng không có ai trả lời.

Dường như khoảng cách ấy khiến hai bên im lặng, ngầm bày tỏ nỗi lòng.

Là do Lâm Tử Lạp không thể nhịn được nữa nên tắt phụt điện thoại đi. Cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, ép chặt vào ngực mình, cố gắng để kìm lại nhưng vẫn không tài nào thở nổi, càng lúc càng trở nên đau khổ hơn.

Hai đứa trẻ nằm ngủ trên xe, giống như bị mắng chửi, dôi mắt mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang ngồi khóc. Lâm Huệ Tinh xoa xoa mắt, cô bé lau nước mắt cho mẹ: “Mami, mẹ khóc à?”

Nhìn thấy con gái, cô lau sạch nước mắt rơi trên khoé miệng: “Mắt mami bị bụi bay vào, mami không khóc.”

Cô bé chớp chớp mắt, trong xe mà vẫn có cát à? Chẳng có tí gió nào, sao cát lại bay được vào mắt cơ chứ?

“Tiểu Nhuỵ xoa cho mami nhé.” Cô bé giơ ngón tay mập mạp ra nhẹ nhàng xoa mắt cho cô.

Lâm Tinh Tuyệt trông như ông cụ non, dường như nó biết tại sao mami lại khóc, nhưng nó không lại an ủi cô.

Mà một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.

Đến tối thì xe đến thành phố C, sau khi Lâm Tử Lạp trả triền liền dẫn hai đứa trẻ vào khách sạn. Tuy khá muộn rồi nhưng khách sạn vẫn còn phục vụ thức ăn. Lâm Tử Lạp gọi điện cho lễ tân đặt đồ ăn. Cô không muốn ăn nhưng vì đứa trẻ trong bụng nên cô bắt buộc phải ăn, còn hai đứa trẻ nữa muộn như vậy, chắc chúng cũng đói rồi.

Vì chẳng mang theo gì cả, lại đang trong đêm, ăn xong sẽ đi tắm cho chúng rồi đưa chúng đi ngủ.

Hai đứa trẻ ngồi xe mệt, tắm xong cảm thấy thoải mái hơn hẳn, loáng cái đã vùi đầu vào lòng cô ngủ rồi, nhưng cô lại không hề muốn ngủ.

Bị ngăn cách bởi một tấm vải mỏng, nhưng vẫn nhìn thấy một thành phố với đèn sáng lung linh trong đêm, giống như khung cảnh của một thành phố sầm uất.

Vừa mới đến thành phố sẽ không chắc chắn và không ổn định lắm, lại còn lo lắng cho người đó, trong đầu cô có trăm mối tơ vò, không thể ngủ nổi.

Tại căn biệt thự ở một thành phố khác, phòng ngủ trên tầng hai vẫn chưa bật đèn, trong phòng ánh sáng mờ mịt, mơ hồ, có thể nhìn thấy có một bóng người đứng trước cửa sổ, xung quanh là một bầu không khí lạnh lẽo, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình người đó, tiêu điều, cô độc đến cực điểm.

Đột nhiên có ánh đèn sáng lên, là anh mở màn hình điện thoại ra, anh nhìn vào dòng tin nhắn của Lâm Tử Lạp gửi tới, trong mắt ánh lên dòng chữ: “Vừa mới rời xa thôi mà em đã nhớ anh đến điên dại, Cảnh Hạo, em yêu anh, rất yêu anh.”

Mi mắt dày của anh cụp xuống, khiến cảnh vật xung quanh mờ ảo đi nhiều, từng mảng từng mảng giao hoà vào nhau, có thể lờ mờ thấy được dưới đôi mắt ấy có ngấn nước.

Bình Luận (0)
Comment