Mê Vợ Không Lối Về

Chương 931

Các bạn đang đọc truyện Mê vợ không lối về – Chương 931 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Anh không thể giáo dục giới tính cho con bé ở độ tuổi này.

Anh chưa phiền não như thế bao giờ, đây là lần đầu tiên anh phát hiện nuôi con nhỏ sẽ phải gặp vấn đề như vậy.

Con trai thì còn đỡ, nhưng con gái dù có châm từ chước câu thế nào cũng không tìm được từ thích hợp để giải thích cho con gái vật đó dùng để làm gì.

Anh nghĩ mình nên đọc thêm sách nuôi dạy con cái, nếu không thì anh thực sự không biết nên dạy dỗ bọn trẻ như thế nào.

“Ba ơi.” Tông Ngôn Hi sợ hãi gọi một tiếng, không dám làm nũng nữa: “Con muốn về nhà.”

Trẻ con biết nhìn sắc mặt, rõ ràng sắc mặt của Tông Triển Bạch không được tốt.

Thật ra không phải anh giận con gái mình, ở tuổi cô bé tò mò về nhiều thứ là điều không thể tránh được, anh giận vì mình không biết phải giải quyết thế nào khi đối mặt với những chuyện như vậy.

“Sau này con không làm vậy nữa, ba đừng giận.” Bị Lâm Tử Lạp đánh tay mấy lần vẫn không ấn tượng bằng lần này.

Người ba luôn cưng chiều và yêu thương bé cũng tức giận thì chắc chắn đó không phải là thứ bé nên có.

Sau này cũng không dám lấy nữa.

Tông Triển Bạch nhìn con gái qua cửa kính xe, một lát sau anh mở cửa lên xe.

Anh bình tĩnh nói với con gái: “Ba không giận con, ba đang giận bản thân mình.”

Tông Ngôn Hi chớp chớp mắt, không hiểu ba mình có ý gì.

Nhưng cô bé đã nhớ kỹ rồi, bé không muốn nhìn thấy ba mình lạnh mặt.

“Không còn sớm nữa, ba đưa các con về.” Anh khởi động xe.

Khi đang lái xe, điện thoại của anh đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số điện thoại, không hiện tên. Anh tấp xe vào lề rồi bắt máy, là cuộc gọi từ Trình Dục Ôn: “Ba cậu không được khỏe nên đã nhập viện rồi.”

Từ khi Tông Khải Phong đến Bạch Thành, bọn anh chưa gặp mặt lại lần nào.

Kể từ khi Trình Dục Tú qua đời, sức khỏe ông ấy trở nên rất kém. Ông ấy mang tâm bệnh, không có bệnh gì nghiêm trọng. Lần này nhờ Trình Dục Ôn gọi cho Tông Triển Bạch nói ông ấy nhập viện, nhưng thực chất Tông Khải Phong không muốn gặp anh.

“Ở bệnh viện nào?” Tông Triển Bạch hỏi.

Anh biết Tông Khải Phong ở Bạch Thành, nếu nằm viện thì chắc giờ đang ở một bệnh viện nào đó của Bạch Thành.

Vì Bạch Thành là một nơi nhỏ, dân số ít nên không có sân bay, anh có thể phải lái xe đến đó.

Có địa chỉ thì anh có thể đến thẳng đó.

“Tôi sẽ gửi định vị qua tin nhắn cho cậu.”

Tông Triển Bạch “ừm” một tiếng rồi cúp máy.

Dù đã biết thân phận của Trình Dục Ôn, anh cũng không có tình cảm đặc biệt gì, dù sao cũng chưa từng chung sống với nhau.

Vì vậy thái độ rất hờ hững.

“Ông nội bị bệnh hả ba?” Tông Ngôn Thần hỏi. Trước đây sống chung được một thời gian thì bà nội mất, cậu bé đã đau lòng rất lâu, bây giờ ông nội bị bệnh thì phải đi thăm ông ấy.

“Con nhớ ông nội, con muốn đi thăm ông ấy.”

Tông Triển Bạch chưa trả lời con trai thì con gái đã lên tiếng trước: “Ba ơi, con và anh hai có thể đi thăm ông nội cùng với ba không?”

Tất nhiên là anh muốn đưa hai đứa bé đến đó, chỉ là không tiện nói với bên phía Lâm Tử Lạp.

Bây giờ không có ai ở bên cạnh Tông Khải Phong, chắc chắn ông ấy sẽ vui vẻ khi nhìn thấy bọn anh, có lẽ cũng giúp được cho bệnh tình của ông ấy.

Anh suy tư một hồi rồi đáp: “Có thể.”

Hai đứa bé cười rất vui vẻ, đã lâu rồi các bé không gặp ông nội, chú Thẩm và bà ngoại nữa. Các bé rất muốn quay lại nơi ở lúc trước, nơi đó có rất nhiều người thân quen.

Anh đưa hai đứa bé tới tiểu khu: “Hai đứa về trước đi, ba sẽ kêu Tô Trạm đến đón hai đứa.”

Hai đứa bé rất yên tĩnh, biết nghe theo sự sắp xếp của anh.

Anh vừa dừng xe thì Tần Nhã đi qua ngay. Cô ấy đã ngồi một lúc lâu trong công viên tiểu khu, tâm trạng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment