Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1077

Khi Lâm Tử Lạp đi xuống, đúng lúc đó bắt gặp Tô Trạm đang chuẩn bị về nhà.

 

“Anh ở lại đây ăn sáng xong rồi hãy đi.” Lâm Tử Lạp gọi anh ấy lại.

 

Tô Trạm đứng ở ngoài cửa: “Tối hôm qua tôi đã làm phiền các cô rồi.”

 

“Không có phiền phức gì đâu, chỉ là anh nên uống ít rượu một chút, nó không tốt cho sức khỏe đâu.” Lâm Tử Lạp nói một cách quan tâm, lo lắng khi anh ấy say rượu sẽ làm bản thân bị thương.

 

Tô Trạm cúi đầu: “Về sau tôi sẽ chú ý hơn.”

 

“Anh vào đây ăn xong bữa sáng rồi đi cũng chưa muộn mà.” Lâm Tử Lạp hỏi Vương Hân Hoan: “Chị ơi bữa sáng sắp làm xong chưa?”

 

“Tất cả đã xong hết rồi, mợ chủ có muốn ăn bây giờ không?”

 

“Vâng, chị bưng lên đi.” Cô bảo Tô Trạm vào nhà: “Tôi đi xem Tần Nhã đã ngủ dậy chưa nhé.”

 

Cô đi qua gõ cửa phòng ngủ của Tần Nhã, Tần Nhã đã ngủ dậy rồi, hơn nữa cô ấy đã mặc quần áo rất ngay ngắn, lại còn trang điểm nữa bởi vì cô sợ bị người khác nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô.

 

Lâm Tử Lạp đi tới đưa tay dìu cô: “Em dậy sớm như vậy, chẳng lẽ đêm qua em ngủ không ngon sao?”

 

“Em ngủ rất ngon, nếu không thì mình cũng không dậy sớm như vậy đâu.” Tần Nhã cười nói.

 

Lâm Tử Lạp không nói gì nữa, buổi sáng sớm cô cũng không muốn hỏi Tần Nhã quá nhiều.

 

Vương Hân Hoan bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, cô dìu Tần Nhã ngồi xuống ghế đặt ở trước bàn ăn, sau đó cô nhìn thấy Tô Trạm không đi qua đây, hỏi: “Tại sao anh không ngồi vào chỗ đi, anh không đói à?”

 

“Tại tôi chưa thay quần áo nên trên người toàn là mùi rượu nồng nặc.” Tô Trạm chính là không chịu nổi mùi hương trên người anh ấy, cũng sợ bọn họ ngửi thấy sẽ tránh xa anh ấy.

 

“Chúng cháu sẽ không vì điều đó mà xa lánh chú đâu.” Lâm Huệ Tinh kéo tay anh ấy: “Chú mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

 

Tô Trạm đi cùng cô bé đến trước bàn ăn.

 

Lâm Huệ Tinh ngẩng đầu nhìn Tần Nhã: “Dì Yến Yến, dì ghét bỏ chú Tô sao?”

 

Dường như Tô Trạm theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhã.”

 

Tuy nhiên, Tần Nhã cũng không thèm nhìn anh ấy mà chỉ chống cằm một cách thờ ơ hờ hững: “Tôi không quen anh ta.”

 

Một câu nói này đã phân rõ ranh giới giữa hai người.

 

Tô Trạm nghe vậy thì trong lòng chợt cảm thấy đau nhói, sau đó anh ngẩng mặt lên rồi cười: “Chúng ta là hai người xa lạ thân thuộc sao?”

 

Tần Nhã cũng cười hỏi: “Chúng ta từng quen biết nhau à? Tại sao tôi lại không nhớ nhỉ?”

 

Tô Trạm không có cách nào thích nghi được với thái độ dửng dưng của Tần Nhã, vì vậy anh mím chặt môi rồi ngồi xuống ghế: “Nếu việc làm tôi đau lòng có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, vậy thì cô cứ làm tiếp đi.”

 

“Anh không đáng để tôi khiến anh đau lòng, bởi vì trong lòng tôi, anh cũng không là gì cả. Tôi cũng không có bất cứ tình cảm nào dành cho anh, cho nên tôi cũng đâu thèm hận anh làm gì. Tôi chỉ chán ghét người như anh mà thôi.”

 

Khi Tần Nhã nói những lời này thì hai bàn tay đang để dưới bàn của cô bỗng dưng siết chặt lại với nhau, móng tay cũng gần như cắm sâu vào da thịt bên trong lòng bàn tay, chỉ có nỗi đau này mới có thể khiến cô giữ vững được sự bình tĩnh của mình.

 

Thực tế thì cô hận anh đến mức muốn tát cho mấy cái.

 

Lúc này, Lâm Tử Lạp đã lấy sữa xong nên đi ra thì cô lại tình cờ nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Tần Nhã, tuy rằng cô ấy rất bình thản, nhưng những động tác nhỏ kia cũng đủ cho thấy trong lòng cô ấy không thờ ơ như vẻ bề ngoài.

 

‘Nếu thật sự em không có chút tình cảm nào với Tô Trạm thì làm sao có thể có những hành động như vậy?

 

Em ấy đang giấu điều gì trong lòng? Nếu đã thực sự buông tay thì sao em còn làm ra mấy việc làm tổn thương người khác và chính mình đến thế?’

 

Cô hít một hơi thật sâu rồi giả vờ như không nhìn thấy gì, sau đó đi đến rót sữa cho hai người kia, lúc rót vào ly cho Tô Trạm thì đột nhiên cô hỏi: “Bà nội có khỏe không?”

 

Cô cố tình chuyển sang chủ đề khác để cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này.

 

“Bà vẫn cần người khác chăm sóc cho mình.” Bà nội hoàn toàn không thể tự chăm sóc cho bản thân, có điều bà đã nói được chứ không như trước đây.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Nhớ chăm sóc cho bà thật tốt.”

 

Tô Trạm cũng gật đầu: “Tôi sẽ làm như vậy bởi vì bà là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bà.”

Bình Luận (0)
Comment