Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1233

Nếu như sau hai tháng mà Tống Nhã Hinh vẫn không chịu từ bỏ, vậy Thẩm Bồi Xuyên làm thế nào?

 

Làm sao ăn nói với người ta?

 

Suy cho cùng thì chính anh ấy đồng ý trước.

 

“Em cho rằng anh ấy có thể nghĩ ra cách này? Theo như tính cách của anh ấy thì đã sớm quay về xử lí rồi, tám chín phần là Tô Trạm đưa ra chủ ý này.” Tông Triển Bạch rất hiểu tính tình của hai người đó.

 

Lâm Tử Lạp thấy cũng đúng, chắc chắn là chủ ý của Tô Trạm, với tính cách thẳng thắng đó của Thẩm Bồi Xuyên, khẳng định sẽ lập tức trở về nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.

 

“Việc anh điều tra được có nói với Bồi Xuyên không?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Cô nghĩ rằng nên cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cũng có lợi cho việc kết thúc quan hệ với Tống Nhã Hinh.

 

Tông Triển Bạch gật đầu: “Anh sẽ nói với anh ấy, còn lại xử lí như thế nào thì để anh ấy tự quyết định.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, cảm thấy như thế là thích hợp nhất.

 

Tông Triển Bạch uống hết bát canh đó, Lâm Tử Lạp hỏi: “Anh uống nữa không?”

 

Anh lắc đầu: “Đủ rồi.”

 

Lâm Tử Lạp nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh thích sưu tầm rượu vang đỏ không?”

 

Tông Triển Bạch nhíu mày, câu hỏi này là ý gì?

 

Lâm Tử Lạp bĩu môi, bảo anh nhìn tủ rượu: “Nhiều rượu như vậy là anh đặc biệt sưu tầm?”

 

“Không phải, đa số là người khác tặng, có chuyện gì sao?” Tông Triển Bạch bị cô hỏi như vậy trong lòng có chút sợ, những chai rượu vẫn luôn đặt ở đó, trước giờ cô chưa từng hỏi tới, hôm nay sao lại hỏi thế?

 

Lâm Tử Lạp cười cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên hiếu kì, em lên trước đây.”

 

Cô buông đũa đứng dậy.

 

Hiện tại Tông Ngôn Hi luôn ngủ với cô, cô muốn lên tắm trước, đợi một lát con gái tắm xong rồi liền có thể ôm cô ngủ.

 

Lâm Tử Lạp tắm xong mặc vào đồ ngủ rộng rãi, nửa nằm ở trên giường, cầm điện thoại lên, có lúc sẽ nói chuyện với Tần Nhã, đều là nói về chuyện của cửa hàng.

 

Hiện tại đều là do Tần Nhã kinh doanh, hơn nữa còn phát triển khá tốt, cô lại tuyển vài nhà thiết kế, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân tìm được vài người thợ may và thợ thêu tay nghề giỏi.

 

Việc thiết kế và hoàn chỉnh trang phục có yêu cầu khá cao đối với người thợ may, thợ may thông thường không có cách nào hoàn thành được vài thiết kế đặc biệt.

 

Cô gửi cho Tần Nhã một tin nhắn, nhưng không có ai trả lời.

 

Cô nghĩ Tần Nhã có thể đang bận, cô bèn bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị nằm thì Tông Triển Bạch bế con gái vào, Tông Ngôn Hi đã tắm xong xuôi, mặc một bộ đồ ngủ áo ngắn tay quần đùi làm bằng vải tơ tằm màu hồng có viền ren, Tông Triển Bạch đặt con gái xuống giường, cô bé liền chui vào vòng tay của Lâm Tử Lạp, anh đứng bên giường nhìn con gái, trong lòng nghĩ con gái đến khi nào mới có thể khỏe hơn?

 

Cứ dính người như vậy khiến cho người ta không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.

 

Lâm Tử Lạp nhìn anh một cái: “Đứng ở đây làm gì? Anh không đi tắm à?”

 

Tông Triển Bạch một tay cởi cúc áo sơ mi: “Ngày mai anh đưa theo con đến công ty.”

 

Như vậy Lâm Tử Lạp có thể nghỉ ngơi một chút.

 

Lúc anh không ở nhà đều là một tay cô ôm con.

 

Lần nào nhìn anh cũng sốc, Tông Ngôn Hi sắp vào lớp một rồi, con bé cao lên rất nhiều, hơn nữa cũng mập hơn, cứ ôm nó mãi rất mệt người.

 

Vả lại thân hình này của cô bây giờ.

 

Vẫn là đem con đến công ty thì tốt hơn.

 

Lâm Tử Lạp cạn lời: “Anh dẫn theo con làm gì?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Để con bé gặp nhiều người, có lợi cho việc hồi phục.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn bố chớp chớp mắt, nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Lâm Tử Lạp, giống như là dùng cách thức này để phản đối hành vi của anh.

 

Tông Triển Bạch giả vờ không nhìn thấy, xoay người đi vào phòng tắm.

 

Lâm Tử Lạp nằm xuống, ôm con gái vào lòng, vỗ vỗ lưng cô bé: “Con buồn ngủ không?”

 

Tông Ngôn Hi lắc đầu.

 

Lâm Tử Lạp lấy quyển sách “Chú heo nhỏ ngáy khò khò” đặt trên bàn tới: “Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment