Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1273

Tần Nhã có thể tưởng tượng được, trong khoảng vài tiếng chuông đó, anh đang làm gì.

 

Đang điều chỉnh tâm trạng, hoặc là dập điếu thuốc trong tay.

 

“Nhã à.”

 

Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trạm vang lên.

 

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh vừa trốn đi, dùng điếu thuốc để giải tỏa cảm xúc, thì dựa vào giọng nói của anh, cô nhất định sẽ cảm thấy tâm trạng của anh bây giờ rất khá.

 

Nhưng mà, giờ phút này, cô biết tâm trạng vui vẻ của anh chỉ là giả vờ mà thôi.

 

Che giấu nội tâm mình trước mặt cô.

 

“Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho anh vậy thôi.” Tần Nhã cúi đầu nhìn mũi chân: “Tô Trạm.”

 

“Sao?”

 

Tần Nhã rất muốn nói: Chúng ta chia tay đi.

 

Đừng hành hạ nhau nữa.

 

Nhưng cô không thể thốt nên lời.

 

Thật ra, cô có thể cảm nhận được Tô Trạm vẫn còn chút tình cảm với cô.

 

Cô cũng vậy.

 

“Tại sao lại không nói gì? Em nhớ anh sao?”

 

Giọng nói của Tô Trạm truyền đến, kéo lại dòng suy nghĩ lơ lửng của Tần Nhã, cô nói: “Em không biết phải nói gì bây giờ.”

 

Tần Nhã đứng dậy, bỏ bó hoa đã mua vào thùng rác ven đường: “Em còn có việc phải làm. Cúp máy trước đây…”

 

“Đừng cúp máy.”

 

Tô Trạm vội vàng ngắt lời cô, vì sợ cô cúp máy.

 

Tần Nhã hỏi: “Có chuyện gì không?”

 

“Em gọi cho anh mà cũng không thèm nói nhớ anh đã vội cúp máy, có phải là quá đáng không?”

 

Tần Nhã bắt một chiếc xe, nói: “Tô Trạm, anh đừng trẻ con thế.”

 

“Anh trẻ con sao?” Giọng nói của Tô Trạm truyền đến, không đợi Tần Nhã trả lời, anh lại nói: “Anh có trẻ con cũng chỉ muốn trẻ con với một mình em.”

 

Tần Nhã siết chặt điện thoại, tim cô như bị thứ gì đó đâm vào.

 

Bác tài hỏi: “Cô ơi, cô đi đâu vậy?”

 

“Nhã à, em đang ở đâu vậy?”

 

“Em đang bắt xe ở bên ngoài.”

 

Tô Trạm nghi hoặc: “Vừa nãy không phải em nói có việc phải làm sao? Sao lại ở ngoài đường bắt xe?”

 

“Em đi ra ngoài gặp khách hàng, Tô Trạm, em còn có việc, em cúp máy trước đây.”

 

“Ừ, em đi đi. Nhã à, em không nhớ anh nhưng anh rất nhớ em, tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy, đợi mấy ngày nữa bà anh xuất viện, anh sẽ đến thăm em.”

 

“Ừ.” Tần Nhã nghẹn giọng: “Em cúp máy đây.”

 

Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.

 

Cô cảm thấy tim mình bị thứ gì đó bóp chặt, ngột ngạt đến khó thở.

 

Cô không biết đó là đau lòng, hay đau chỗ nào khác, nhưng cô không thể kiểm soát nổi cuống họng đang căng lên, xoang mũi cay cay, rất muốn khóc.

 

Cô che miệng, che mũi, nghẹn ngào trong lòng bàn tay.

 

Tài xế ở đằng trước cũng không biết lái xe đi đâu, lại nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, cô đi đâu vậy?”

 

Tần Nhã nhận ra cô vẫn đang ngồi trong xe, cô hít mũi, báo địa chỉ biệt thự.

 

Đến rồi thì đi thăm hai đứa nhỏ và Lâm Tử Lạp luôn.

 

Tài xế khởi động xe, hỏi: “Cô thất tình à?”

Bình Luận (0)
Comment