Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1330

Tang Du liên tục đổi kênh, nhưng đã thay đổi hơn mười kênh rồi mà vẫn không tìm được một Chương trình nào hay cả.

 

Lúc này, phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.

 

Tang Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau cửa kính mơ hồ là bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

 

Đột nhiên thân thể trần trụi cường tráng của anh ấy lại hiện ra trong đầu.

 

Hai má không khỏi nổi lên rặng mây đỏ, cô ấy cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi, nếu không thì làm sao lại nghĩ đến hình ảnh đó được.

 

“A,a…” Cô ấy không thích mình miên man suy nghĩ như vậy, nhưng lại không thể khống chế được đầu óc của mình tự động liên tưởng đến nó, phiền não cầm gối tựa ở sô pha đập vào đầu mình.

 

Cô ấy cứ đập vào gối tựa mãi mà không để ý rằng tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ lúc nào không hay, muốn để chính mình an tĩnh lại, không cần nghĩ đến đến cảnh tượng lung tung rối loạn kia nữa, nhưng mà…

 

“Em đang làm gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên thấy hành động của cô ấy thì khó hiểu hỏi.

 

Tang Du ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang đứng trước mặt mình.

 

Chỉ thấy Thẩm Bồi Xuyên mặc áo choàng tắm dài màu trắng, có lẽ anh ấy vẫn chưa lau người, cho nên dưới cổ áo vẫn còn bọt nước trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi, giọt nước như phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chậm rãi trượt xuống theo cơ ngực, sau đó biến mất dưới vạt áo tắm.

 

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, mặt Tang Du càng đỏ hơn.

 

Anh tắm xong từ khi nào?

 

Tang Du mở to mắt, vừa nãy anh đều nhìn thấy hành vi như kẻ điên của mình rồi sao?

 

“Anh, anh tắm xong từ lúc nào vậy?” Tang Du nuốt một ngụm nước miếng, nói năng lộn xộn.

 

“Vừa mới tắm xong, em làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

 

Tang Du vội vàng lắc đầu: “Không phải, em, em, em đi tắm rửa đây.”

 

Suy nghĩ trong đầu nửa ngày cũng không tìm được lý do thoái thác thích hợp, bèn lắp bắp tìm lý do lấy cớ, nói xong lập tức đứng lên bỏ chạy.

 

Sau đó cắm đầu chạy vào phòng tắm rồi vội đóng cửa lại.

 

Gương trong phòng tắm được trang bị chức năng khử sương mù, không bị hơi ẩm làm mờ, có thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ như mông khỉ của cô ấy.

 

Cô ấy nhăn mặt, cảm thấy mình rất xấu hổ, quả thật rất xấu hổ.

 

Hận không thể tìm chỗ chui xuống.

 

Xấu hổ quá đi thôi.

 

Thẩm Bồi Xuyên có thể nghĩ mình bị thần kinh không?

 

A,a, một ngày quan trọng như thế này, sao mình có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy cơ chứ?

 

Cô cảm thấy đây là một chuyện vô cùng, vô cùng xấu hổ.

 

“Tang Du à Tang Du, sao mày lại ngu ngốc vào ngay ngày này được đây?” Tang Du hận không thể quay ngược thời gian, nếu có thể, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

 

Cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên.

 

Thần kinh cô ấy căng chặt, ngó ngó cửa: “Có, có chuyện gì sao ạ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng ở ngoài cửa, nói: “Áo tắm trong đó anh đã mặc rồi, anh mang cho em một cái khác, nhưng mà nó cũng là của anh, em mặc sẽ hơi rộng.”

 

Tang Du tìm kiếm, quả thật trong ngăn tủ trống không, chỉ có một cái khăn tắm, cô mở cửa, Thẩm Bồi Xuyên bèn đưa áo vào.

 

Lúc Tang Du lấy áo, anh ấy lại không thả tay ra ngày mà ngây ngốc hỏi: “Vừa nãy em bị sao vậy?”

 

Tang Du: “….”

 

Tình huống này.

 

Không thể chịu nổi.

 

Không nhìn ra cô đang ngượng ngùng sao?

 

Còn cứ hỏi mãi thế?

 

Tang Du đen mặt: “Em nghĩ đến chuyện tối nay phải ngủ lại ở đây nên thẹn thùng có được không?”

 

Vẻ mặt Thẩm Bồi Xuyên thay đổi, rất đương nhiên, lúc này anh ấy mới nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment