Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1339

Khi đến giờ họp, mọi người đều tản đi hết, những người cần tham dự buổi họp đã đi vào phòng họp. Buổi tối đi làm về, Thẩm Bồi Xuyên đến đón bà nội Tô Trạm đi bệnh viện. Lúc bác sĩ đang khám bệnh, Thẩm Bồi Xuyên không để bà cụ đi vào mà đợi ở ngoài. Nghe Thẩm Bồi Xuyên nói Tô Trạm bị tại nạn xe bà cụ lúc đầu còn không tin, nghĩ rằng là do Tô Trạm cố ý, bởi vì bà cụ không thể nào chấp nhận được việc Tần Nhã không thể sinh con. Bây giờ đến bệnh viện rồi bà mới bắt đầu bất an, sợ Tô Trạm thật sự xảy ra tai nạn xe rồi.

 

Một lúc sau, cửa phòng kiểm tra mở ra, Tô Trạm được đẩy ra ngoài, theo sau là Tần Nhã, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên và bà nội của Tô Trạm, cô ấy sững sờ một lúc mới hoàn hồn lại, đi theo nhân viên y tế. Bà cụ bất giác run lên, bà nhìn chằm chằm vào người đang được đẩy đến đây, rất nhanh liền nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang nằm trên giường bệnh, đây không phải là Tô Trạm của bà sao.”

 

“Tô Trạm!” Bà cụ kích động, Thẩm Bồi Xuyên đỡ bà đi đến.

 

Bà nắm chặt lấy tay của Tô Trạm: “Tô Trạm ơi, mau tỉnh lại đi cháu.”

 

“Xin đừng lay người bệnh nhân.” Bác sĩ ngăn cản hành vi của bà cụ: “Bệnh nhân bị thương ở đầu, không thích hợp bị lay người như vậy.”

 

Bà cụ vội vàng thu tay về, sợ rằng sẽ là Tô Trạm bị thương lần nữa, nhưng trong lòng bà rất sợ, sợ cháu trai của bà lành ít dữ nhiều.

 

“Bác sĩ, vết thương có cháu trai tôi sao rồi?” Mắt bà cụ đỏ lên.

 

“Hiện tại đã không ảnh hưởng đến tính mạng nữa rồi, nhưng chúng tôi không chắc chắn được khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ nói.

 

Không biết khi nào sẽ tỉnh lại? Bà cụ nói năng lộn xộn: “Có khi nào… có khi nào sẽ không tỉnh lại nữa luôn không?”

 

Không phải là rất nhiều người không tỉnh lại được nữa đều biến thành người thực vật sao? Bà cụ càng nghĩ trong lòng càng thêm hoảng sợ, sắc mặt tái xanh.

 

Bác sĩ đẩy kính, biểu cảm không được tự nhiên nói: “Cũng có khả năng là như vậy.”

 

Bà cụ lảo đảo suýt chút nữa ngất đi. Thẩm Bồi Xuyên vội vàng đỡ bà, nói: “Hi vọng cậu ấy tỉnh lại vẫn còn rất lớn mà.”

 

Bà cụ lau mặt hối hận nói: “Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi”. Mấy ngày nay, hai bà cháu vừa gặp đã cãi nhau, vừa gặp đã cãi nhau,bà vốn biết rằng Tô Trạm thích Tần Nhã nhưng vẫn một mực phản đối nên khiến cho tâm trạng của Tô Trạm không tốt nên mới uống rượu rồi lái xe để rồi dẫn đến tai nạn như thế này.

 

“Tô Trạm ơi, bà nội sai rồi, cháu mau tỉnh lại đi.” Bà cụ dựa vào giường khóc.

 

Tần Nhã nhìn Thẩm Bồi Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại đưa bà cụ đến đây vậy?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Việc này không thể che dấu được đâu, trước sau gì thì bà cụ cũng biết.”

 

“Đẩy bệnh nhân vào phòng trước đi.” Bác sĩ nói, nếu như đứng chặn ở đây sẽ ảnh hưởng đến người khác.

 

Tô Trạm được đẩy đến giường bệnh, bà cụ cũng đi theo sau, nhìn cháu trai hôn mê, sắc mặt tím tái bà vô cùng đau lòng, nắm chặt lấy tay Tô Trạm rồi lại khóc thêm một trận nữa.

 

“Tô Trạm cháu mau tỉnh lại đi, cháu nỡ lòng nào nhìn bà đã đến tuổi này rồi còn phải lo lắng cho cháu sao?” Bà cụ không sợ người ta cười nói, hoàn toàn mất đi sức sống thường ngày, tình hình bây giờ của Tô Trạm đã gây đả kích cho bà cụ rồi.

 

Tần Nhã rót nước cho bà cụ: “Bà uống nước trước đi ạ.” Bà cụ ngẩng đầu nhìn Tần Nhã.”

 

Tần Nhã mím môi: “Con sẽ chăm sóc Tô Trạm. Bà cũng đừng quá đau lòng.”

 

Vành mắt của bà cụ càng đỏ hơn, bản thân cảm thấy hổ thẹn với đứa bé này.

 

Bà cụ nắm lấy tay của Tần Nhã, cúi đầu không lên tiếng. Tần Nhã ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dao động không ngừng.

 

“Đừng giận bà, được không?” Bà cụ gần như cầu xin.

 

Tần Nhã nói vâng, không phải là giận hờn, cũng không phải nghĩ tường tận mới trả lời, mà là một khắc này liền xúc động, nước mắt của người già, khiến cô không thể nói ra những lời cay độc, khó nghe được.

 

Mặc dù lúc đó cô ấy thực sự rất đau lòng.

 

Bà cụ lau nước mắt: “Cũng không biết là ở nước ngoài chữa bệnh có tốt hơn không, chúng ta có nên chuyển viện cho Tô Trạm hay không?”

 

Bà cụ sợ bác sĩ chẩn đoán sai, thật ra trong lòng cũng ôm chút may mắn, hy vọng không tồi tệ như vậy, Tô Trạm sẽ sớm tỉnh lại.

 

Tần Nhã biết bà cụ đang lo lắng cái gì: “Nhưng là bác sĩ nói, Tô Trạm hiện tại không thể di chuyển, vết thương của anh ấy ở trên đầu.”

 

Bà cụ vội vàng gật đầu, vết thương trên đầu quả thực không thể coi thường.

 

“Vậy bây giờ phải thế nào mới tốt đây?” Bà cụ rất lúng túng, muốn giúp nhưng không biết phải giúp ở đâu, nên chỉ có thể lo lắng suông.

 

Tần Nhã an ủi bà cụ: “Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại của anh ấy rất lớn, chúng ta liền chờ xem sao.”

 

“Thật sao?” Bà cụ nắm chặt tay Tần Nhã, như thể là cọng rơm cứu mạng.

Bình Luận (0)
Comment