Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1444

Ở một thành phố khác, Thẩm Bồi Xuyên giải quyết xong mọi việc thì quay trở lại, TV trên vách tường vẫn đang chiếu phim truyền hình, trong khi Tang Du tay vẫn cầm điều khiển, mà người đã ngủ trên giường từ lúc nào.

 

Thẩm Bồi Xuyên đi tới, lấy chiếc  điều khiển trên tay cô ấy ra, khẽ gọi cô ấy: “Tang Du?”

 

Mí mắt Tang Du chuyển động, lông mi rung rung mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh về rồi à?”

 

“Ừm, anh về rồi.” Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ trán cô ấy: “Hôm nay không sốt lại chứ?

 

Tang Du ngồi dậy: “Anh giúp em mua vé xe ngày mai đi, em phải về.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh sẽ đưa em đi ăn cơm trước, sau đó sẽ mua một chiếc điện thoại di động…”

 

“Em biết rồi, vậy chúng ta đi nhanh một chút đi.” Tang Du đã ở nhà nguyên ngày, đã sớm muốn ra ngoài hít thở không khí.

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi cô ấy:”Đói à?”

 

Tang Du lắc đầu nói: “Không phải, ở nhà chán lắm.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Xin lỗi, anh bận quá…”

 

Tang Du che miệng anh ấy lại: “Đừng nói xin lỗi, nói nữa là lỗ tai em đóng kén luôn. Nếu như anh cảm thấy có lỗi với em, anh thì anh nôn tiền ra. Vì em từ xa vất vả tới đây thăm anh, hôm nay mua nhiều đồ cho em vào. “

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”

 

Tang Du trợn tròn mắt: “Anh thật là nhàm chán.”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Anh không ổn chỗ nào à?

 

Chỗ nào nhàm chán?

 

“Tang Du à…”

 

“Được, được rồi, anh rất thú vị. Chúng mình đi thôi, em đói rồi.” Tang Du dắt anh ra ngoài.

 

Họ lên xe buýt ra khỏi tòa nhà, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đồng nghiệp giới thiệu cho anh  một nhà hàng, nói đồ ăn ở đó rất ngon. Anh đưa em đến đó.”

 

“Đều nghe anh.”

 

Tang Du nói.

 

Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà hàng kia, giống như nhà hàng mà Tang Du mời Thẩm Bồi Xuyên đi ăn lần đầu tiên, treo đu thứ lên, rất bình thường, một nhà hàng bình thường không thể bình thường hơn.

 

Tang Du nghĩ anh ấy sẽ đưa cô đến một nơi lãng mạn nào đó để ăn tối, dẫu sao, cô ấy cũng đã đặc biệt đến thăm anh.

 

Thẩm Bồi Xuyên có vẻ hơi ngạc nhiên, đồng nghiệp nói chỗ này ăn ngon lắm, nhưng xem ra chỉ khá hơn quán ven đường.

 

“Cái này Tang Du…”

 

Tang Du cười nói: “Nơi này rất được, chúng ta xuống xe đi.”

 

Cô ấu không thể ôm bất kỳ ảo tưởng nào về Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy là kiểu đàn ông ngay thẳng như thanh thép, không có chút tế bào lãng mạn.”

 

“Đừng giải thích gì cả, anh vốn cũng không phải là người lãng mạn. Trong lòng em biết rõ, em sẽ không giận anh. Đi vào đi.” Tang Du kéo tay anh ấy đi vào trong.

 

Tang Du cũng là một cô gái tốt bụng, không có tính kiêu căng, không ỷ mình nhỏ tuổi yêu cầu anh ấy cái gì. Cô ấy cũng hiểu công việc và sự nhàm chán của anh. Thẩm Bồi Xuyên nghĩ, anh chưa gặp được cô gái nào tốt hơn cô.

 

Thẩm Bồi Xuyên ở bên cô ấy rất hạnh phúc.

 

Tang Du ngửi thấy mùi thơm nức nồng nàn từ quán ăn, nhìn mấy người khách ăn uống, cảm thấy khá ngon miệng nên cô ấy nhìn vào thực đơn treo trên tường, gọi một vài món ăn. Cô vừa bị sốt, chỉ thích ăn thanh đạm, hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Anh muốn ăn vị gì?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh cũng giống như em.”

 

Tang Du mỉm cười gọi đồ ăn, Thẩm Bồi Xuyên tìm một chỗ ngồi xuống. Đồ ăn ở đây được dọn ra rất nhanh, Tang Du không thèm ăn nên cũng không ăn nhiều. Sau khi ăn xong, họ cùng nhau bước ra khỏi quán ăn.

 

Tang Du đột ngột dừng lại.

 

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên quay lại nhìn cô ấy.

 

Tang Du vẫn im lặng, không biết vừa rồi có phải mình ăn quá nhanh không, hay là thức ăn không sạch nên cảm thấy tức bụng, muốn nôn.

 

Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ trán của cô ấy, bị Tang Du chặn lại: “Không sốt.”

Bình Luận (0)
Comment