Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1453

Người phụ nữ đó liếc mắt nhìn Tô Trạm một cái sau đó cũng giơ tay ra. Bà cụ nắm lấy tay cô ta: “Cháu không sao là tốt rồi, phải hòa hợp với Tô Trạm đấy nhé.”

 

Dường như người phụ nữ kia cũng đã bắt điều hiểu được chút tình huống hiện tại, cô ta nói: “Bà cứ yên tâm nhé.”

 

“Được, được.” Bà cụ nắm chặt tay người phụ nữ đó không buông.

 

Sắc mặt Tô Trạm tối sầm xuống, anh ta bắt đầu hối hận vì đã đưa bà cụ đi theo.

 

“Thật ngại quá.”

 

Người phụ nữ kia cũng không để bụng, cô ta nói: “Không sao, người già mà, tôi có thể hiểu được.”

 

Tô Trạm nói: “Vào trong đi.”

 

Bà cụ kéo tay người phụ nữ kia vào trong, Tô Trạm kêu cô ta ở phòng khách đợi một lát, anh ta tới phòng làm việc chỉnh sửa lại hồ sơ sau đó sẽ cùng với đương sự đi tới tòa án một chuyến.

 

Tô Trạm muốn đưa bà cụ đi theo thế nhưng bà cụ lại không chịu: “Bà ở đây nói chuyện với Tiểu Nhã, cháu làm gì thì cứ đi làm đi.”

 

“Bà nội, cô ấy không phải là Tiểu Nhã mà…”

 

“Mắt cháu bị mù rồi à? Đây không phải Tiểu Nhã thì là ai được chứ? Cháu quên mất lúc không được gặp con bé thì cháu buồn khổ như thế nào rồi à? Bây giờ gặp được lại không chịu nhận con bé là sao?” Vẻ mặt của bà cụ trông rất nghiêm túc.

 

Tô Trạm: “…”

 

Người phụ nữ kia cười cười: “Tiểu Nhã là bạn gái hay là vợ của luật sư Tô thế?”

 

Tô Trạm có chút khó xử, nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

 

“Chắc anh yêu cô ấy lắm nhỉ. Anh xem, bà nội anh còn có thể nhỡ rõ là anh đã buồn khổ như thế nào nữa chứ.” Không phải người phụ nữ đó đang trêu chọc anh ta, cô ta chỉ cảm thấy bây giờ đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng lúc này khi nghe được những lời nói đó của bà cụ thì suy nghĩ cũng thay đổi đi ít nhiều.

 

Có vẻ như luật sư Tô này sống rất trọng tình cảm.

 

Tô Trạm đáp lại sau đó gọi nhân viên tiếp tân tới kêu cô ấy trông chừng bà cụ, đừng để bà cụ đi ra ngoài.

 

“Là luật sư Tô.” Nhân viên tiếp tâm bưng hai cốc nước tới.

 

Một cốc dành cho bà cụ, còn một cốc dành cho người phụ nữ kia.

 

Người phụ nữ nhận cốc nước sau đó uống một ngụm nhỏ, cô ta cười nói: “Bà, bà có quý cháu dâu không?”

 

Bà cụ trừng mắt nhìn: “Cháu không phải chính là cháu dâu của bà hay sao? Có phải cháu vẫn còn đang giận Tô Trạm không? Thật sự thằng bé không có chút quan hệ nào với Lưu Phi Phi đâu, người mà nó thích vẫn luôn là cháu. Những ngày không được gặp cháu nó sống chẳng vui vẻ gì cả. Bây giờ hai đứa đã có em bé rồi, cháu phải tha thứ cho thằng bé.”

 

Người phụ nữ kia: “…”

 

Vốn dĩ cô ta cũng có chút thiện cảm với Tô Trạm, cho rằng anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm. Hóa ra cũng…

 

Quả nhiên, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp!

 

“Cháu sẽ không làm lành với anh ấy đâu.”

 

“Tại… tại sao chứ?” Bà cụ không dám tin: “Tiểu Nhã à…”

 

“Anh ấy đã đi quá giới hạn rồi mà cháu vẫn còn ở bên anh ấy sao, có điên cháu mới làm như thế.” Cô ta cảm thấy thân làm phụ nữ thì phải oán hận những người đàn ông xấu xa tệ bạc.

 

“Không thể thế được.” Bà cụ nắm chặt tay người phụ nữ kia: “Tô Trạm cũng đã biết lỗi rồi, cháu phải tha thứ cho thằng bé.”

 

Người phụ nữ kia còn tỏ rõ thái độ với bà cụ: “Đàn ông ra ngoài lăng nhăng tuyệt đối không thể tha thứ được.”

 

Tô Trạm từ phòng làm việc đi ra, trên tay cầm hồ sơ đã chỉnh sửa xong. Anh ta nói với người phụ nữ kia: “Chúng ta đi thôi.”

 

“Hai đứa định đi đâu đấy?” Bà cụ đột nhiên trở nên sợ hãi, sợ rằng Tô Trạm không cần bà nữa rồi.

 

Người phụ nữ kia đứng dậy, Tô Trạm đi tới trấn an bà cụ: “Cháu với cô ấy có chút chuyện cần phải ra ngoài làm việc. Cháu sẽ về sớm thôi, bà nghe lời nhé, ở lại đây chờ cháu quay lại.” Tô Trạm di chuyển tầm mắt  tới chỗ nhân viên tiếp tân: “Coi chừng bà, đừng để bà ra ngoài. Tôi sẽ về sớm.”

 

“Không được, cháu không được đi.” Bà cụ níu lấy cánh tay của Tô Trạm.

 

“Bà, bà không muốn cháu và Tô Trạm làm lành với nhau sao?” Người phụ nữ kia cố ý nói như vậy chỉ vì không muốn bà cụ tiếp tục bám lấy Tô Trạm.

Bình Luận (0)
Comment