Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1474

“Em biết anh làm vậy cũng là vì em. Anh đồng ý cho bé nhỏ theo họ Trang, tương lai nó sẽ kế thừa JK là để nối dõi tông đường cho bố em, nối dõi sự nghiệp của bố, không đến mức bị người ta quên lãng trên đời này vẫn còn từng có một người như vậy.” Cô rũ mi mắt, đặt tay lên tay anh: “Tần Nhã và Tô Trạm nuôi nấng bé nhỏ chỉ khiến nó có thêm hai người yêu thương nó mà thôi, không phải là chuyện xấu đâu.”

 

Đạo lý ai đều hiểu, chẳng qua vẫn sẽ luyến tiếc.

 

“Đi ngủ thôi.” Tông Triển Bạch nắm tay cô vào phòng.

 

Nằm trên giường cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ. Bé nhỏ, Tông Khải Phong, đó đều là phiền muộn quanh quẩn trong lòng.

 

Đêm nay còn có một người nữa mất ngủ.

 

Gần đây, Tang Du thường xuyên xuất hiện hiện tượng nôn mửa. Đêm nay cô chẳng ăn được mấy miếng, nhưng vẫn buồn nôn, mãi mà không nôn được. Cảm giác buồn nôn này vẫn luôn quấn lấy cô, khiến cô không thể nghỉ ngơi.

 

Sáng sớm hôm sau, cô lập tức đến một phòng khám. Ở bệnh viện thì phải xếp hàng, hơn nữa cô đã được một công ty chọn làm nhân viên thực tập, không thể đến muộn, nếu không sẽ bị trừ lương chuyên cần, hơn nữa gây ảnh hưởng xấu. Cô mới được tuyển đã đi làm muộn thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo. Thế nên đến phòng khám là tốt nhất.

 

Tang Du kể với bác sĩ: “Mấy ngày gần đây cháu cứ buồn nôn, nhưng lại không nôn được, cũng không có khẩu vị, chẳng ăn được thứ gì.”

 

Bác sĩ hỏi: “Trước kia cháu có bị như thế không?”

 

Tang Du lắc đầu: “Cháu vẫn luôn khỏe mạnh.”

 

“Gần đây cháu có thức đêm không?” Bác sĩ hỏi tiếp.

 

“Không ạ.”

 

“Có lẽ cháu bị viêm dạ dày dẫn tới buồn nôn, mất khẩu vị.” Bác sĩ nói: “Để chú viết đơn thuốc cho cháu.”

 

Tang Du đáp: “Vâng, vậy chú lấy đi ạ.”

 

Bác sĩ lấy mấy hộp thuốc cho cô. Tang Du cất thuốc vào túi xách. Trên đường đến công ty, cô mua một ly sữa đậu nành nóng, nhân tiện uống thuốc. Cô tính thời gian nên không đến công ty trễ. Thực tập cũng chỉ cần làm những việc đơn giản, photo tài liệu giúp người khác, dán thông báo gì gì đó. Chẳng qua cô không cảm thấy dễ chịu hơn sau khi uống thuốc. Cô nghĩ có lẽ là vì mình mới uống thuốc nên còn chưa có tác dụng. Buổi trưa, cô tiếp tục uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ.

 

Buổi tối tan tầm, cô còn chưa cảm thấy khỏe hơn thì Vương Thính Tuyết gọi điện thoại tìm cô ăn cơm. Cô đi làm cả ngày rất mệt, không muốn đi, Vương Thính Tuyết nói: “Cậu mà không đến thì không phải là bạn thân của tớ.”

 

Tang Du thở dài, biết tính cách của Vương Thính Tuyết nên đành phải đi, không thì cô ấy sẽ giận mình rất lâu.

 

“Bún ở đây ngon lắm.” Hai người gặp nhau trước cổng trường học, Vương Thính Tuyết kéo tay cô đến trước một quán bún bò Hoài Nam.

 

“Đã lâu rồi tớ chưa đến đây ăn.” Vương Thính Tuyết kéo cô vào, nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần bún, một phần bánh nướng.”

 

“Được rồi, chờ chút.”

 

Một lát sau, ông chủ bưng hai tô bún lên bàn. Sợi mún tinh tế, đậu hũ cắt thành sợi nhỏ, thịt bò cắt thành từng lát mỏng tanh, rắc rau thơm và hành lá, tưới nước lèo nóng hổi, thơm ngon hết sức. Vương Thính Tuyết ngửi mùi thơm, thèm thuồng ch4y nước miếng: “Thơm quá!”

 

Trước kia Tang Du cũng thích ăn. Bún thịt bò phối hợp với một chiếc bánh mỏng được nướng giòn tan, thật sự rất thơm ngon. Nhưng bây giờ cô chẳng có chút khẩu vị nào.

 

Vương Thính Tuyết gắp một miếng thịt và bún cùng nhau nhét vào miệng, được ăn món mình thích, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô cảm thấy lúc này mình vô cùng hạnh phúc.

 

“Tang Du, sao cậu chỉ xem chứ không ăn?” Vương Thính Tuyết cầm một miếng bánh cắn một phát, vừa nhai vừa hỏi.

 

Tang Du đáp: “Gần đây tớ không thoải mái, không có khẩu vị gì cả.”

 

Vương Thính Tuyết nuốt đồ ăn, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”

 

“Nôn khan, uống thuốc rồi mà vẫn không giảm bớt.” Nói rồi, cô bỗng ôm ngực, lại buồn nôn.

 

Vương Thính Tuyết mở to mắt: “Tang Du, cậu bị buồn nôn hả? Chẳng lẽ là có thai?”

 

Tang Du sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Bị Vương Thính Tuyết nói vậy, trong lòng cô lại có chút mong chờ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Cô đã đi khám, bác sĩ cũng không hỏi cô về vấn đề này, hơn nữa cô còn uống thuốc.

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hoảng hốt. Lỡ như cô có thai mà còn uống thuốc thì sao? Giờ thì cô lại càng không có khẩu vị. Sau đó phần ăn của cô bị Vương Thính Tuyết mượn cớ là không thể lãng phí thức ăn mà ăn hết.

 

Cơm nước xong, hai người rời khỏi quán ăn. Tang Du vẫn cứ vô tri vô giác, Vương Thính Tuyết trở về ký túc xá trong trường, cô đứng ven đường vẫy một chiếc taxi về nhà. Xe dừng lại trước cổng khu chung cư, cô lại không hề hay biết. Tài xế nhắc nhở: “Cô gì ơi, tới nơi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment