Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1521

Thẩm Bồi Xuyên cười lạnh trong lòng, ông vẫn còn có sau này? Sau này không phải sống trong tù sao?

 

Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt anh không hề biểu hiện ra.

 

Vào lúc này Tông Vân Càn có lời nói của Thẩm Bồi Xuyên, khẳng định bản thân mình không thể có chuyện gì được, tâm trạng ông thoải mái, nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi thực sự bị mù mắt, luôn nghe lời của người phụ nữ này, suýt nữa thì hại chính bản thân mình.”

 

Thẩm Bồi Xuyên hơi nhíu lông mày lại, tuy người phụ nữ này gây ra xích mích,  nhưng trong lòng ông ta khẳng định có chút mất cân bằng, nếu không cũng không thể dẫn tới chia rẽ được.

 

“Dù sao chúng ta cũng đều là người một nhà, không có chuyện gì to tát.” Tông Vân càn càng trở nên đắc ý.

 

Thẩm Bồi Xuyên lặng lẽ nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta, người một nhà? Cùng một nhà lại bắt cóc đứa bé trong nhà mình? Hơn nữa nó vẫn còn nhỏ.

 

Ngay cả những người bình thường, cũng không thể nuốt được cơn giận này, hống chi đó là Tông Triển Bạch.

 

“Ông đi chết đi!” Người phụ nữ bất ngờ nắm trong tay vật gì đó sắc nhọn, tấn công về phía Tông Vân Càn.

 

Thẩm Bồi Xuyên phát hiện ta, căn bản có cơ hội ngăn cô lại, nhưng anh không hề ngăn cản lại, ông ta là trưởng lão, anh và Tông Triển Bạch đều không thể tự mình ra tay, để người phụ nữ này thay họ ra tay, thì không gì tốt hơn.

 

Tông Vân Càn nghe thấy giọng nói quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt gần như biến dạng thành điên cuồng, trong tay cô còn đang cầm thứ gì.”

 

Tông Vân Càn vốn là loại người quen được kính nể, chuyện hôm nay gặp phải là trải nghiệm đầu tiên trong đời, bỗng có kẻ muốn ám sát mình, nhất thời hoảng sợ, thậm chí không biết nên ứng phó như thế nào, hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

 

Người phụ nữ lao tới ôm lấy ông ta, nằm đè lên cổ ông rồi cắn mạnh.

 

“A!”

 

Tông Vân Càn hét lớn đến chói tai, lúc người phụ nữ vừa mới lao đến đánh, trên tay không cầm bất cứ thứ gì, trước đó cô làm bộ móng tay giả màu xám bạc, khiến người ta hiểu lầm đó là vật gì sắc nhọn.

 

Cô ta không có vũ khí, nhưng cô không cam tâm bị bỏ rơi, ngay cả khi bản thân muốn chết, cô cũng muốn lôi theo Tông Vân Càn xuống theo cùng!

 

“Cứu mạng!”

 

Tông Vân Càn đau đớn dùng sức, nhưng đôi tay của người phụ nữ giống như xúc tu bạch tuộc, quấn chặt lấy ông ta không buông, máu từ miệng cô chảy ra ngoài, thật kinh ngạc, sốc.

 

Thẩm Bồi Xuyên ánh mắt lạnh lùng quan sát một lúc mới kéo người phụ nữ ra. Tông Vân Càn vươn cổ ra: “Tiện nhân đi chết đi, chết đi!”

 

Vừa nói vừa điên cuồng đá về phía người phụ nữ.

 

Cũng không có ai đồng tình, tất cả mọi người đứng ở một bên xem, cho tới khi Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vậy cũng tạm được rồi, mới lên tiếng nói gọi người kéo Tông Vân Càn ra.

 

“Trước tiên nhốt bọn họ lại, bây giờ đã kết luận các bằng chứng, còn chờ đợi sở tư pháp ra quyết định nữa thôi.” Nói xong anh bước ra ngoài.

 

Thẩm Bồi Xuyên đi tới khu vực quan sát, vừa đúng lúc Tông Triển Bạch đã đi ra ngoài, anh nhanh chóng bước lại: “Việc còn lại, tôi có thể sắp xếp ổn thỏa, trong một lúc sẽ không thể đưa ngay ra được, phải ở trong qua một vài lần năm.”

 

Tông Triển Bạch nhẹ nhàng ừ một tiếng.

 

Khi bị tạm giam Tông Vân Càn nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên và Tông Triển Bạch, ông ta hét lớn: “Cậu không phải đã nói thả tôi ra rồi sao? Tại sao nói lời không giữ lời? Đồ khốn! Còn mày nữa Tông Triển Bạch, tao chính là chú ruột của mày, mày muốn bất nhân bất nghĩa sao?!”

 

Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng: “Nhanh áp giải người đi.”

 

Rất nhanh tiếng chửi rủa của Tông Vân Càn biến mất khỏi hành lang.

 

Sắc mặt Tông Triển Bạch đờ đẫn, không có chút sức sống nào, anh lạnh lùng thu ánh mắt mình lại: “Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.”

 

Tránh để xảy ra những phiền phức không đáng.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi hiểu rồi.”

 

Tông Triển Bạch cất bước rời khỏi.

 

Lái xe đi tới biệt thự, ngoài cửa có một chiếc xe ô tô đang đậu, chiếc xe này lúc trước anh đã từng thấy, đã đặc biệt được cải trang.

 

Anh dừng xe mở cửa bước xuống, đây là Bạch Dận Ninh với sự giúp đỡ của Cao Nguyên bước xuống xe, nhìn thấy Tông Triển Bạch, liền nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay tôi vừa từ Bạch Thành tới đây, mới nghe nói, đáng lẽ phải để tang.”

 

Tông Triển Bạch đứng đó không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment