Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1530

“Để anh ngụy tạo cái chết của tôi chính là khiến những người hại tôi buông lỏng cảnh giác.” Cô mới có cơ hội lấy lại tất cả.

 

Cô là con gái duy nhất của nhà họ Tông, lớn lên dưới sự che chở của bố, năm mười tám tuổi, bố mẹ đưa tất cả cổ phần của Vạn Việt cho cô.

 

Anh trai không thích kinh doanh, nhập ngũ từ sớm, còn gia nhập một tổ chức bí mật, bản thân cô cũng không có tin tức về anh ấy.

 

Năm em trai 12 tuổi thì ông nội mất, nó sang thành phố C sống cùng với chú Tô thím Tần, sau khi trưởng thành thì kế thừa tập đoàn JK bên đó, cũng rất ít quay về.

 

Vì vậy tất cả mọi thứ của họ Tông đều giao cho cô, vậy mà cô làm mất rồi.

 

Cô không thể để cho tâm huyết cả đời của bố lại rơi vào tay người khác, nếu không làm sao cô xứng đáng với sự yêu thương của bố mẹ.

 

Cố Hiềm nhìn cô lại thêm phần kính nể, bản thân đã thành ra thế này rồi, còn khao khát nhiều như vậy.

 

“Cô yên tâm tôi sẽ giúp cô.” Cố Hiềm an ủi cô: “Trước hết cứ nghỉ ngơi cho khỏe, vết thương của cô không nhẹ.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu, hỏi: “Anh tìm được tung tích của bố anh chưa?”

 

“Vẫn chưa.” Anh ta chỉ tìm bừa, không có manh mối gì. Điều duy nhất được biết là bố anh ta ở trong nước,còn đang ở thành phố B.

 

Chỉ có ít manh mối như vậy, vốn dĩ không thể tìm được một người.

 

Quen Tông Ngôn Hi là vì quan hệ công việc,cứu cô, cũng là sự trùng hợp trời đất xui khiến.

 

“Đúng rồi, ở hiện trường phát hiện ra một cặp xác chết là có chuyện gì nhỉ?” Tông Ngôn Hi không biết có liên quan gì tới cô không.

 

“Tôi giúp cô điều tra thử, tôi cũng không biết là ai.” Cố Hiềm nói.

 

“Mẹ anh chắc là ghét anh lắm, nên mới gọi anh là Cố Hiềm à?”Tông Ngôn Hi không thể nào tưởng tượng được một người mẹ lại đặt tên con mình là Hiềm (ghét, nghi ngờ).

 

“Hiềm có nghĩa là như thế nào?” Cố Hiềm cũng không hiểu ý của từ này.”

 

Cố Hiềm lấy điện thoại di động ra, như lời Tông Ngôn Hi nói, search ý nghĩa của chữ này ở trên baidu, màn hình nhanh chóng xuất hiện rất nhiều đáp án.

 

Hiềm/ Ý nghĩa.

 

Nghi ngờ. Oán trách. Căm ghét, bất mãn.

 

Anh ta đưa cho Tông Ngôn Hi xem: “Tên của tôi có ý nghĩa gì?”

 

Tông Ngôn Hi liếc mắt xem qua, nói chung làm gì có cái nào tử tế.

 

Cái tên này đặt linh tinh quá.

 

“Tình cảm bố mẹ anh tốt không?” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

“Tốt?” Cố Hiềm bĩu môi: “Ngay cả bố tôi còn chưa gặp, hơn nữa, mẹ tôi không cho phép tôi nhắc tới bố, cô nghĩ có tốt nổi không?”

 

Tông Ngôn Hi cũng cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện, chỉ cần nghe tên của anh ta thì biết ngay là bố mẹ anh ta sinh ra anh ta không phải trong lúc tình cảm tốt đẹp gì.

 

“Vậy thì anh theo họ mẹ à?” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

Cố Hiềm gật đầu: “Tôi không biết bố tôi họ gì.”

 

“Anh không có bất kì manh mối quan trọng nào thì sao tìm được người? Huống hồ biển người mênh mông, ông ấy không chắc đã ở thành phố B.”

 

“Không tìm được thì thôi, dù sao tôi cũng giấu mẹ đi tìm, nếu để bà ấy biết thì sẽ không vui.” Cố Hiềm cũng không quá cố chấp, chỉ muốn xem thử bố mình là kiểu người gì thoi.

 

Nếu như không có duyên vậy thì thôi.

 

Vết thương của Tông Ngôn Hi tốt hơn thì rời khỏi thành phố B, tới nước ngoài trị liệu.

 

Tập đoàn Hằng Khang.

 

Lăng Vi gõ cửa đi vào, đưa một phần tài liệu cho Giang Mạt Hàn: “Đây là người phụ trách của Nhuận Mỹ tới bàn hợp tác với bên chúng ta.”

 

Nhuận Mỹ là một công ty nước ngoài, hạng mục hợp tác với Hằng Khang lần này, là mong muốn đánh vào thị trường trong nước.

 

Mà Hằng Khang cũng mong có thể nhờ vào lần hợp tác này có được một nửa tài nguyên, là một lần hợp tác cùng thành công.

 

Đôi bên đều rất xem trọng.

 

Giang Mạt Hàn mở tư liệu ra thì thấy là người trong nước, lúc ánh mắt liếc tới tấm ảnh, trái tim không kìm được sửng sốt một hồi, anh ta chợt nghĩ tới một người khác.

Bình Luận (0)
Comment