Bên ngoài cửa, Tông Ngôn Hi dựa vào tường, dáng vẻ lười biếng: “Thông báo cho một vài nhà báo truyền thông lớn thôi, tôi nghĩ bọn họ nhất định rất có hứng thú về tin tức của chủ tịch tập đoàn Hằng Khang. Tôi nhớ lần trước một ông chủ thương mại điện tử cũng là vì đi cùng với một cô gái gọi, mà lan truyền náo loạn đến vô cùng nghiêm trọng, cổ phiếu cũng bị rớt giá đi rất nhiều.”
Điền Khởi Phong nhìn cô ấy, không có lập tức hành động, mà nói: “Cô thật sự muốn làm chuyện này? Dù nói thế nào lúc trước anh ấy cũng là chồng của cô.”
Tông Ngôn Hi ngước mắt nhìn anh ta.
Điền Khởi Phong lập tức cúi đầu nói: “Tôi sẽ đi làm ngay.”
Một tiếng đồng hồ sau, liền có rất nhiều người trong giới truyền thông đến tập trung trước cửa phòng khách sạn của Giang Mạt Hàn, bọn họ nhận được tin rằng chủ tịch của tập đoàn Hằng Khang trong ban ngày ban mặc đi đến khách sạn tìm phụ nữ mua vui.
Kể từ khi Giang Mạt Hàn thành lập tập đoàn Hằng Khang đến nay, anh ấy vẫn luôn là nhân vật nhận được rất nhiều sự quan tâm, nhưng con người anh ấy lạnh nhạt, không thích xã giao, cho nên bên ngoài không có nhiều tin tức về anh ấy.
Đây cũng được xem như là cơ hội hiếm có, mọi người ai cũng muốn tung tin tức đầu tay để sự gây chú ý.
Tông Ngôn Hi đứng ở cuối hành lang, lạnh nhạt nhìn về phía cách đó không xa.
Điền Khởi Phong đứng ở bên cạnh cô ấy, vẫn không nhịn được hỏi: “Cô thật sự không để ý sao?”
“Tôi để ý cái gì chứ?” Tông Ngôn Hi nhìn anh ta: “Để ý ư? Tôi là người đã từng chết qua một lần, trái tim đã không còn, vậy tôi còn để ý đến cái gì?”
Điền Khởi Phong rũ mắt xuống cũng không dám nói gì nữa.
Trong phòng.
Giang Mạt Hàn bị dị ứng hành hạ đến nằm trên giường không thể dậy nổi.
Hai người phụ nữ có thân thể quyến rũ đã cởi bỏ hết quần áo nhưng vẫn không thể quyến rũ được anh ấy.
Một người trong đó không sợ ánh mắt sắc bén của anh ấy mà muốn tới gần, lại bị anh ấy đạp ngã xuống đất, mãi một lúc lâu cũng không thấy đứng lên, còn người còn lại cũng không dám tới gần, chỉ đứng ở bên đầu giường.
“Anh không được khỏe, có cần tôi giúp anh gọi bác sĩ không?” Người phụ nữ dè dặt hỏi.
Giang Mạt Hàn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, mới không đi gãi cơn ngứa trên người, trên cổ đã nổi lên một vết mẩn đỏ, anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ: “Bây giờ lập tức cút ngay đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô.”
Người phụ nữ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô ta liếc mắt nhìn thời gian, cũng chỉ mới ở trong phong được hơn hai tiếng tiếng đồng hồ.
Cô ta sợ không nhận được tiền.
Giang Mạt Hàn lúc này không chỉ là cảm thấy cơ thể không thoải mái, mà còn vì tức giận mà lòng ngực đau nhói.
Anh ấy làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng Tông Ngôn Hi sẽ đối xử với anh ấy như thế này.
Anh ấy nhắm mắt lại, kìm nén cơn tức giận trong lòng, bò dậy cầm chiếc ly trên bàn đập vào đầu người phụ nữ, người phụ nữ không kịp né tránh bị đánh trúng.
Cô ta che đầu thảm thiết kêu lên một tiếng, còn người phụ nữ bị đá ngã từ trên mặt đất đứng dậy, cũng không dám đến gần nữa, mà nói với người phụ nữ đang che đầu: “Chúng ta đi thôi, chỉ sợ rằng số tiền này không dễ dàng kiếm được như vậy, người đàn ông này rõ ràng là có khuynh hướng bạo lực.”
Người phụ nữ che đầu trong lòng không cam chịu, nhưng khi đối mắt nhìn vào đôi mắt đỏ bừng vì tức giận của Giang Mạt Hàn, lại thấy sợ hãi.
Giang Mạt Hàn tưởng rằng bọn họ còn chưa muốn rời đi, anh ấy ngồi ở trên giường, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm hai người phụ nữ: “Các cô muốn chết phải không?”
Hai người phụ nữ cũng không dám chần chừ nữa mà nhặt lấy quần áo bỏ đi, thế nhưng khi bọn họ mở cửa phòng, liền nhìn thấy rất nhiều đôi mắt đang nhìn bọn họ.
“Chuyện…chuyện gì thế này?” Hai người phụ nữ sững sờ.
Còn giới truyền thông ở cửa lập tức giơ máy ảnh lên chụp hình hai người họ, trong lòng nghĩ chủ tịch của tập đoàn Hằng Khang lại có thú vui đặc biệt thế này? Cùng lúc gọi hai người phụ nữ đến đã thôi đi, còn nhìn ai nấy cũng đều bị thương, có thể thấy được phải chơi sung đến mức nào, mới có thể làm người ra bị thương đến mức này?
Những người làm ngành truyền thông này cảm thấy rằng mình đã có câu chuyện để viết rồi.
Nên bọn họ càng lúc càng trở nên to gan hơn, hai người phụ nữ này đã không thể thỏa mãn cơn tò mò của bọn họ nữa, thay vào đó họ lại càng muốn nhìn thấy Giang Mạt Hàn của lúc này.
Chủ tịch lạnh lùng ngày thường không chịu nhận phỏng vấn này, chỉ cần nghĩ đến hiện tại anh ấy đang trên giường là tư thế gì thôi, thì đã bắt đầu thấy hưng phấn rồi, máy quay cũng đem từ bên ngoài vào trong phòng.
Giang Mạt Hàn: “…”
Anh ấy dùng sức nắm lấy tấm ga trải giường, mặc kệ nỗi khó chịu trong cơ thể, dùng hết sức đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đang đứng ở cửa, cuối cùng ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang xem náo nhiệt ở cuối hành lang.