Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1674

Rất đơn sơ, miễn cưỡng có thể che gió tránh mưa, bên trong có dựng một tấm ván gỗ dựng thành giường, phía trên là một đống bùi nhùi nhìn thật lâu mới biết hóa ra là đống chăn mền.

 

“Khách trọ trước là đàn ông độc thân.” Chủ thuê nhà cầm chìa khoá trong tay, nhàn nhã lung lay: “Bên trong không có dụng cụ, cô cần gì thì tự đi mua.”

 

“Tiền thuê phòng bao nhiêu?” Hiện tại Lăng Vi chỉ quan tâm vấn đề tiền, trong tay cô ta không nhiều tiền không nhiều nên phải tiêu xài dè dặt.

 

“120 một tháng.” Chủ thuê nhà là một người đàn bà trung niên hơi mập mạp, tóc bà ta uốn xoăn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng rất thô, ở tai, cổ tay và ngón tay đều đeo vàng, cách ăn mặc hơi giống kiểu nhà giàu mới nổi.

 

“Cũ nát như vậy lấy rẻ hơn chút đi.” Lăng Vi thử trả giá, một căn phòng cũ nát chỉ có mỗi cái giường và chiếc ghế như thế mà lấy 120 thật sự là quá mắc.

 

“100, không thể ít hơn nữa.” Chủ thuê nhà hơi không kiên nhẫn nói.

 

Lăng Vi móc túi ra chỉ có khoảng 600, cắn răng rút ra vài tờ: “Tôi thuê, tiền đây.”

 

Chủ thuê nhà nhận lấy: “Cô tự dọn dẹp đi.”

 

Lăng Vi siết chặt mấy tờ tiền còn sót lại trong tay, nhìn khắp căn phòng hôi thối rồi cố gắng xua đi tâm lý ghét bỏ để đi vào trong.

 

Kéo chăn ra để nhìn xem còn dùng được hay không, khách trọ trước chắc chắn là một kẻ ở dơ nên mùi trên tấm chăn mới khó ngửi thế này.

 

Cô ta chắc chắn không thể ngủ được ở đây.

 

Dứt khoát ném ra ngoài, trong phòng không có cửa sổ, cô ta mở một nửa cánh cửa chính, dù sao trong phòng không có gì cả nên không sợ có người trộm.

 

Đường xi măng vô cùng xấu xí, ướt nhẹp nước, còn ổ chuột ổ voi dơ bẩn không chịu nổi.

 

Góc đường có một nhà bán rau xào, mì xào bún xào các loại, cô ta đi tới mua một phần mì xào.

 

Lúc chuẩn bị trở về gặp lại người chủ nhà lúc nãy.

 

Bà ta không đi một mình mà bên cạnh có thêm hai người đàn bà trạc tuổi với bà ta, nhưng dáng người họ gầy hơn nhiều, trên mặt bôi đầy phấn, môi tô son đậm, còn mặc tất đen, cổ áo trễ xuống.

 

Lăng Vi đi bên cạnh cũng không chủ động chào hỏi, mái tóc rối che kín hơn nửa khuôn mặt.”

 

Khi ba người đi lướt qua, cô ta thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền của họ.

 

Ba người bọn họ nhanh chóng bước vào một căn nhà treo bảng hiệu tiệm gội đầu, cắt tóc và mát xa, trong phòng lóe ra ánh đèn xanh đỏ.

 

Xuyên thấu tấm quảng cáo trên cửa kính, cô ta nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ ôm một gã đàn ông đi vào trong, một người khác đứng đằng trước, tựa người lên cạnh cửa không ngừng chào hỏi với những người đi ngang qua: “Anh muốn cắt tóc không? Kỹ thuật của em tốt lắm, bảo đảm khiến anh hài lòng.”

 

Người kia không để ý, cô ấy tiếp tục bắt chuyện với người kế tiếp.

 

Lăng Vi rất nhanh đã hiểu bọn họ làm nghề gì, nếu như lúc trước cô ta khẳng định rất xem thường nhưng bây giờ bản thân trốn đông trốn tây, sống còn không bằng người ta, cô ta dẫu môi tự giễu chính bản thân mình rồi tiếp tục cất bước.

 

Cô ta không có nhiều tiền trong ta, mà người ăn núi lở, mấy trăm đồng tiền còn lại sớm muộn gì cũng sẽ hết, cô ta muốn tìm công việc nhưng không dám xuất đầu lộ diện, dù sao hiện tại mạng lưới thông tin nhanh, cảnh sát đã công bố chân dung của cô ta đến rất nhiều địa phương, nên sơ sẩy một tý thì cô ta chắc chắn bị nhận ra.

 

Nên không dám tự tiện đi ra ngoài.

 

Nằm trong phòng nhỏ hai ngày đã chịu không nổi, tiền trong tay càng ngày càng ít, đợi đến khi không có tiền thì cô ta phải sống thế nào đây?

 

Thế là cô ta mạo hiểm ra ngoài định tìm việc làm.

 

Phần lớn người chỗ này đều đi làm trong xưởng, nhưng ở xưởng đông người nên cô ta không dám tới, có một siêu thị lớn đang tuyển người nhưng nơi đó kẻ đến người đi tấp nập, cô ta cũng không dám tới đó.

 

“Sao vậy, đang tìm việc làm à?” Chủ thuê nhà nẻ hạt dưa nhìn cô ta.

 

Lăng Vi bỗng nhiên xoay người, trông thấy bà ta thì nói: “Không có.”

 

“Không có thì tại sao cô chằm chằm nhìn bảng tuyển dụng cả ngày trời như thế?” Chủ thuê nhà cười: “Cô còn trẻ như vậy, dáng dấp lại đẹp mắt, bằng không tôi giới thiệu một công việc cho cô? Cam đoan kiếm hơn nhiều so với làm trong siêu thị.”

 

Lăng Vi lập tức nhớ tới hai người phụ nữ kia: “Tôi không làm.”

 

Nói xong xoay người rời đi, cô ta cùng đường mạt lộ nhưng không muốn là gà thấp hèn, cô ta có chết cũng không muốn đi hầu hạ bọn đàn ông bẩn thỉu kia.

 

Chủ thuê nhà hừ một tiếng: “Mày nghĩ mày có giá lắm sao? Sao không nhìn lại cái đức hạnh hiện giờ của mày đi.”

 

Lăng Vi chợt siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch.

 

Tại sao cô ta lại biến thành thế này?

Bình Luận (0)
Comment