Mê Vợ Không Lối Về

Chương 25

Khi Lâm Tử Lạp nhìn thấy mẹ con hai người, bước chân dừng lại, Thẩm Thanh Anh cũng nhìn thấy cô, nhíu chặt mày lại.

“Mẹ, kia không phải Lâm Tử Lạp sao? Sao cô ta lại ở chỗ này?” Lâm Hàn Uyển cũng không thể nhẫn nhịn giống Thẩm Thanh Anh: “Cô ta đến đây ăn cơm?”

Món ăn ở đây, màu sắc và mùi vị đều là hạng nhất, đương nhiên giá cả cũng không phải là người bình thường có thể ăn được.

Lâm Tử Lạp cũng có thể đi đến nơi như này ăn cơm?

Thẩm Thanh Anh cười lạnh: “Gả vào nhà họ Tông, mặc dù đó là một tên què, nhưng địa vị xã hội và của cải đều không phải là giả, cô ta có thể ra vào nơi thế này cũng không có gì là kỳ lạ.”

Lâm Tử Lạp cũng không muốn dây dưa với hai người, khi sải bước muốn rời đi, lại bị Lâm Hàn Uyển ngăn lại.

“Chẳng qua cô cũng chỉ lấy một tên què, ra vào một nơi cao cấp như vậy, cũng chỉ là đồ nhà quê không ra gì.” Nói xong ánh mắt đánh giá đồ cô mặc, không khỏi cười nhạo.

“Tránh ra!” Lâm Tử Lạp lạnh lùng nói.

Lâm Hàn Uyển không tránh: “Cô vội cái gì chứ, nói cô lấy một tên què thì thẹn quá hóa giận sao?”

Quang Kình cau mày, vừa định tiến lên ngăn cản hành vi đanh đá của Lâm Hàn Uyển, đã nhìn thấy Tông Triển Bạch đi về phía này.

Lập tức thu lại tay vừa định duỗi ra.

“Lâm Tử Lạp, cô gả vào nhà họ Tông quyền thế giàu sang mà vẫn giản dị như vậy sao? Có phải ngay cả tên què kia cũng coi thường cô?” Nói xong Lâm Hàn Uyển che miệng mỉa mai cười rộ: “Cô cũng đừng học mẹ cô, ngay cả đàn ông cũng không giữ nổi.”

Lúc này Lâm Tử Lạp cũng phát hiện Tông Triển Bạch đi về phía mình, không nhịn được mở to hai mắt.

Lâm Hàn Uyển nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Lạp không bình thường, còn tưởng rằng cô tức giận, lại càng láo xược hơn: “Lâm Tử Lạp, cô đời này cũng chỉ có số mệnh này thôi, nửa đời trước bị ba mình vứt bỏ, còn bị đưa đến nơi đất khách quê người, mặc cho cô tự sinh tự diệt, nửa đời sau đã định phải hầu hạ một tên què, cả đời sống như góa phụ...”

“Chỉ sợ khiến cô thất vọng rồi.” Giọng nam trầm thấp mà hùng hồn tràn đầy trong không khí.

Im hơi lặng tiếng nhưng lại khắc sâu ấn tượng, không thể khinh thường.

“Cô tính toán...” Lâm Hàn Uyển quay người, vừa định nói tính toán cái gì, đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, cả người anh mặc âu phục thẳng tắp, bóng người thon dài tráng kiện cao ngất, đặc biệt là đôi chân thon dài được quần tây bao quanh kia, dài vô cùng.

Mũi anh cao thẳng, bờ môi gợi cảm, đường nét lập thể rõ ràng, đôi mắt tĩnh mịch kia lộ ra rét lạnh.

Mỗi bước chân của anh đều vững vàng, trong lúc vô hình, mỗi bước đi đều sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách.

Hờ hững, thâm thúy ung dung, càng lộ ra khí chất cao quý của anh, anh ngược sáng tựa thần thánh bước đến.

Khiến tầm mắt mọi người lay động.

Đặc biệt là Lâm Hàn Uyển, kinh ngạc suýt nữa há hốc miệng.

Anh, không không phải là tên què sao?

Khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi.

Sao lại như vậy.

Dưới ánh nhìn soi mói của Lâm Hàn Uyển và Thẩm Thanh Anh, anh ôm vai Lâm Tử Lạp: “Chúng ta nên đi thôi.”

Lâm Tử Lạp kinh ngạc phút chốc, ngẩng đầu: “Anh...”

Ánh mắt của anh càng thâm thúy, sau đó là nụ cười nhàn nhạt nhưng lại chứa cưng chiều đến tận xương tủy: “Sao vậy, ngốc rồi sao?”

Lâm Hàn Uyển nhìn chằm chằm vào hai chân của anh, tròng mắt như sắp lồi ra: “Anh không phải bị què sao?”

Nói xong lại vội vàng che miệng, giật mình vì mình nói sai rồi.

Thẩm Thanh Anh cũng hồi lâu không chưa hoàn hồn.

Điều này thật khó mà tin nổi.

Tông Triển Bạch chỉ cảm thấy chán ghét, ôm Lâm Tử Lạp rời đi.

Quang Kình cười lạnh: “Nông cạn.”

Sau đó không nhìn biểu cảm kinh ngạc của hai người, khiếp sợ đến mức vặn vẹo, xấu xí không chịu nổi.

Anh bước nhanh đi về phía xe.

Hai mắt Thẩm Thanh Anh đăm đăm, liên tục tự nói, vừa khiếp vừa sợ, hai chân cũng không nghe sai khiến mà run rẩy: “Sao có thể, vậy mà Tông Triển Bạch không bị què?”

“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Hàn Uyển cũng gần như mất không chế nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Anh: “Vì sao chân Tông Triển Bạch không què?”

Mãi lâu sau Thẩm Thanh Anh mới hoàn hồn.

Không phải nói không trị khỏi sao?

“Mẹ...”

“Được rồi!” Thẩm Thanh Anh cảm thấy não như bị đập vang lên ù ù, bực bội không thôi: “Cũng không biết ba con biết việc này không.”

Chân Tông Triển Bạch không bị què, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao còn có tâm trạng ăn cơm, kéo con gái đến Lâm Thị.

Lâm Viên Trung đang tức giận.

Tòa nhà công ty Lâm Thị đầu tư xuất hiện sự cố sụp đổ, bây giờ công ty đang bị kiện cáo.

Lâm Viên Trung đang buồn rầu phiền muộn.

Cốc cốc...

Lâm Viên Trung bực bội, là ai đến làm phiền ông ta, vừa định thốt ra lời mắng chửi thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Thẩm Thanh Anh nhìn sắc mặt Lâm Viên Trung, tim đập mạnh: “Ông sao thế?”

Tâm trạng Lâm Viên Trung không tốt, ngồi trên ghế: “Hai người đến làm gì?”

Thẩm Thanh Anh không có thời gian quan tâm đến vì sao tâm trạng Lâm Viên Trung không tốt, mà đi đến: “Ông biết chuyện Tông Triển Bạch có thể đứng lên không?”

Đầu tiên Lâm Viên Trung sững sờ, sau đó cau mày nhìn Thẩm Thanh Anh: “Anh ta trúng độc rắn, không phải nói không chữa khỏi sao, sao có thể đứng lên?”

Quả nhiên, Lâm Viên Trung cũng không biết, sắc mặt Thẩm Thanh Anh nghiêm túc hẳn lên: “Anh ta có thể đứng dậy...”

“Bà nghe ai nói?” Thẩm Thanh Anh còn chưa nói ra đã bị Lâm Viên Trung cắt ngang.

“Con và mẹ tận mắt nhìn thấy.” Lâm Hàn Uyển giành trước trả lời.

Thời gian trôi qua, cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, đi đến trước bàn làm việc nhìn Lâm Viên Trung: “Ba, chắc chắn chúng ta bị lừa rồi.”

Trước đó rõ ràng nói không chữa khỏi được, nhưng bây giờ anh ta có thể đứng lên!

Lâm Viên Trung cau mày, chuyện này quả thật khiến ông ta khiếp sợ, đồng thời cũng mơ hồ: “Nhưng tại sao anh ta phải nhả ra tin tức mình không thể đứng dậy?”

Thẩm Thanh Anh cũng không biết vì sao anh ta lại nhả ra tin tức như vậy, suy đoán: “Có thể do anh ta không hài lòng với hôn ước cùng nhà họ Lâm, nhưng anh ta không muốn mình nuốt lời, nên mới nhả ra tin tức như vậy, khiến cho chúng ta đổi ý?”

Im lặng, toàn bộ văn phòng đều sa vào yên tĩnh.

Tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Nhất định là như vậy? Nếu không thì còn lý do gì?” Lâm Hàn Uyển khẳng định lại suy nghĩ của Thẩm Thanh Anh, cô ta buồn rầu ngồi trên ghế sofa: “Nếu như trước đó chúng ta nghĩ rõ ràng một chút, cũng không cần đón mẹ con Lâm Tử Lạp trở về.”

Cô ta cũng có thể lấy Tông Triển Bạch.

Lâm Viên Trung cũng rất đau đầu, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Vốn muốn dùng con gái kết thân với nhà họ Tông, nếu quả thật giống như Thẩm Thanh Anh nói, như vậy gả con gái cho Tông Triển Bạch, chẳng những không khiến anh vui vẻ, còn chọc giận anh.

Bây giờ công ty đang gặp khó khăn, ông ta vốn muốn đi tìm Tông Triển Bạch nhờ giúp đỡ, bây giờ e là không được rồi.

Lâm Viên Trung im lặng, thảo nào lần trước ông ta đến Thanh Hưng, Tông Triển Bạch không gặp ông ta.

“Mẹ.” Lâm Hàn Uyển nắm chặt cánh tay Thẩm Thanh Anh: “Mẹ, vì sao người lấy Tông Triển Bạch không phải là con?”

Cô thích người đàn ông kia, đây là người đàn ông mà cô ta thích nhất.

Lúc đầu cô ta có cơ hội lấy anh, nhưng lại bỏ qua.

Cô ta hối hận, cô ta hối hận xanh ruột, nếu như lúc ấy cô ta không để ý Tông Triển Bạch là một tên què mà lấy anh, có lẽ anh sẽ vì cô ta không ngại anh đang què nhưng vẫn lấy anh mà yêu cô ta.

Nhưng tất cả những thứ này đều rơi lên người Lâm Tử Lạp.

Trong lòng cô ta không cách nào cân bằng được!

“Việc đã đến nước này, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.” Thẩm Thanh Anh cũng không cam lòng, vốn có thể bấu víu chút quan hệ với nhà họ Tông, cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Lâm Viên Trung chỉ cảm thấy đầu đau nhức, chuyện phát triển đến nước này, ông ta cũng rất luống cuống.

Sao Tông Triển Bạch có thể giả là một người què lừa người khác chứ?

Bên kia, Lâm Tử Lạp đi theo Tông Triển Bạch lên xe, nghiêm túc ngồi ở một bên.

Nhìn dáng vẻ Tông Triển Bạch dường như đang rất bận rộn, trên đùi anh đặt tài liệu, rủ mắt, cổ áo bị giật không được chỉnh tề.

Lâm Tử Lạp im lặng không lên tiếng quấy rầy anh.

Khi Quang Kình lái xe đến Thanh Hưng, Lâm Tử Lạp bảo anh ta dừng xe.

“Có có việc?”

“Tôi đi vào cùng các anh, bị người ta nhìn thấy không tốt lắm.” Dù sao hôn nhân với Tông Triển Bạch, không thể để lộ ra ngoài.

Miễn cho gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Lúc này Quang Kình lại không hiểu được hành vi của cô.

Trước đó rõ ràng bôi xấu danh tiếng của Tông Triển Bạch, bây giờ...

Lâm Tử Lạp xuống xe, Quang Kình lái xe tiến vào gara tầng ngầm.

Tông Triển Bạch xuống xe, đi vào thang máy, Quang Kình đi theo sau lưng anh, vô cùng tò mò thái độ của Tông Triển Bạch đối với Lâm Tử Lạp, thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Tông, ngài thích cô Lâm hay là cô Tần hơn?”
Bình Luận (0)
Comment