*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Công trình giao thông đan xen lẫn nhau, tạo hành khung xương và huyết mạch của thành phố, thúc đẩy thành phố hướng tới phát triển thành đô thị quốc tế, đường trung tâm là tuyến chính trong trung tâm thành phố, vô cùng náo nhiệt, xe cộ nườm nượp không ngớt.
Từng chuỗi đèn màu sặc sỡ nối tiếp nhau, tạo ra đường viền của từng tòa nhà, đèn neon bên trêи tòa nhà lấp lánh, đa dạng đủ kiểu, giống như vô vàn tàu lửa sắc màu đang di chuyển, cửa sổ các cửa hàng và tòa nhà cũng đều lắp đặt các loại đèn nhiều màu sắc khác nhau, có đèn như hoa tươi, có đèn giống như quả banh nhiều màu, vô cùng cuốn hút bắt mắt.
Đặt mình vào trong, không khỏi khiến người ta cảm thấy náo nức trong lòng, muốn tìm đến sự kϊƈɦ thích.
Tô Trạm thở dài một tiếng: “Không phải đàn ông trở nên xấu xa, mà hoàn cảnh làm thay đổi tâm trạng.”
Anh vừa mở miệng đã bị Thẩm Bồi Xuyên tức giận đáp lại: “Đúng là vô liêm sỉ, ngoại tình là ngoại tình, còn tìm nhiều lý do như thế, nói cái gì mà hoàn cảnh thay đổi tâm trạng.”
“Haizz, Thẩm Bồi Xuyên sao anh biến thái như thế chứ, hôm nay cứ chặt chém tôi? Tôi nói gì anh cũng bật lại, thấy tôi đánh không lại anh đúng không? Không phải thực sự không đánh lại anh, Tô Trạm chuẩn bị ra tay.
Tông Cảnh Hạo thấy ù đầu, cảm thấy hai người này giống như ruồi nhặng, vừa gặp bâu lấy nhau, rảnh à?
Con đường dài rực rỡ ánh đèn, Tông Cảnh Hạo không cảm xúc đứng cạnh xe, thân hình thẳng tấp, sang trọng quý phái, anh giơ một tay kéo cổ áo: “Hai người im lặng đi.” Nói xong liền bước vào cổng chính của hộp đem.
Nơi này có thể khiến con người ta u mê, đương nhiên có thứ làm hao mòn ý chí, sợ hai người họ trúng kế của kẻ khác.
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn nhau, thu lại sự tùy tiện, hai người đều có chừng mực, biết khi nào có thể đùa, khi nào nên nghiêm túc.
Hai người theo sát phía sau, đi qua đại sảnh trang hoàng xa hoa, lại đi qua một cửa kính, bầu không khí hỗn tạp bao phủ mùi khói rượu, âm nhạc bật mức to nhất, dường như muốn chấn động tai người điếc, nam nữ đang điên cuồng lắc lư eo vai trêи sàn nhảy, những cô gái với đôi mắt lạnh lùng cười hi hi ha ha chơi đùa xen kẽ đám đàn ông, dùng lời nói lả lơi trêu đùa đám đàn ông không thể kiềm chế được bản thân đó, cô gái dễ thương xinh tươi vùi vào lòng người đàn ông, vuốt ve thơm hôn.
Cảnh mất kiểm soát.
Nhưng đám người bên trong đều không cảm thấy kỳ lạ.
Ba người đàn ông lướt qua cảnh ‘quyến rũ’, không khỏi liếc nhìn, đi đến phòng khách riêng, thú vui thực sự phải ở phía sau, phía trước chỉ toàn gà mờ thôi.
Ba người lạ mặt, không, chính xác mà nói là rất hiếm khi đến đây, quản lý bảo tú bà đến tiếp đón, anh ta đi gọi một cuộc điện thoại.
Tú bà này cũng thường được gọi là tú bà lâu năm.
Tú bà không giống như những bà cô lớn tuổi trong phim, tú bà ở đây còn trẻ, thân hình quyến rũ, lấy tay chỉnh tóc vui vẻ tiếp đón: “Khách quý, muốn chơi gì nào?”
Lúc nói ánh mắt lướt nhiền ba người đàn ông, suýt nữa thì chảy nước miếng, không phải vì quá đẹp trai, đương nhiên cũng có liên quan đến ngoại hình, nhưng quan trọng là nhìn rất chỉnh tề.
Càng là người đàn ông cấm ɖu͙ƈ thì càng có khả năng khêu gợi ɖu͙ƈ vọng của người khác.
Ngày thường người đến đây, nhìn mặt là biết ngay muốn làm gì.
“Chúng tôi rất đa dạng, chỉ cần anh có thể nói ra, thì không có gì là chúng tôi không làm được.” Lúc nói tú bà ghé sát vào người Tông Cảnh Hạo, bàn tay nhỏ trắng nõn nà với bộ móng tinh xảo, tay chạm vào cổ áo của anh, chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đá ra ngoài.
Tông Cảnh Hạo tức giận quát lên: “Tránh xa tôi ra!”
Tú bà không hiểu vì thế liền nằm mò người trêи mặt đất không dám hé môi nói một câu, cô là người của Cố Bắc, người đến đây đều biết thân phận của cô, cũng chơi đùa với cô, nhưng không dám ra tay, cô mặc một chiếc váy dài màu đen có đai đeo, cú ngã này đã lộ phần lớn đùi, thon nhỏ trắng nõn nà, vô cùng quyến rũ.
Quản lý đến đỡ tú bà dậy, bảo cô lui xuống, tú bà không tình nguyện, vô duyên vô cớ bị đá, đã làm cô ta mất mặt, sắc mặt chỗ trắng chỗ xanh, trông rất khó coi, sự lẳng lơ phong tình trêи khuôn mặt đã bị lấy đi, thay thế bởi cơn giận giữ, nhưng lại không dám bộc phát, chỉ có thể dựa vào người chống lưng cho mình: “Tôi là người của ông chủ Cố, anh đối xử với tôi như thế, có phải là quá đáng không? Đánh chó cũng phải nhìn chủ chứ?”
Rõ ràng là cố ý kiếm chuyện, thực sự đối đầu với nhau, không biết ai sẽ chịu thiệt.
Nhưng tú bà nuốt không trôi cục tức này.
“Tôi đã gọi điện cho ông chủ.”
Quản lý dùng mắt ra hiệu cho tú bà, bảo cô không được kϊƈɦ động, thực sự gây ra chuyện, làm tổn hại lợi ích của nhà họ Đông, người hy sinh vẫn là cô, một người có vài phần nhan sắc, chỉ là phụ nữ, muốn bao nhiêu mà không có chứ?
Tú bà biết điều cũng hiểu ra, chỉ là ở đây đã lâu, người nể tình Cố Bắc đều phải giữ chút thể hiện cho cô, bây giờ đột nhiên bị đánh trở về hình tượng ban đầu, nhất thời không chịu nổi.
“Khách quý, khách quý.” Cố Bắc từ hành lang cửa sau bước vào.