*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thấy Bạch Dận Ninh nhìn Lâm Tân Ngôn cúi đầu hỏi tổng giám đốc Lý: “Anh quen cô ấy?”
Bạch Dận Ninh lắc đầu: “Không quen.”
Không phải cố ý vạch rõ quan hệ với Lâm Tân Ngôn chỉ là không muốn tổng giám đốc Lý biết quan hệ giữa anh và Lâm Tân Ngôn, làm ăn là làm ăn, anh không muốn người khác biết chuyện riêng của mình.
Anh lạnh lùng căn dặn Cao Nguyên: “Đi thôi.”
Cao Nguyên thoáng nhìn chỗ của Lâm Tân Ngôn rồi lại cúi đầu nhìn Bạch Dận Ninh, thầm than thở trong lòng, ngày ngày đi theo anh, chẳng lẽ không biết suy nghĩ của anh sao.
Ngoài mặt lạnh lùng bao nhiêu, trong lòng ấm áp bấy nhiêu.
Lâm Tân Ngôn chỉ lo làm sao xoa dịu bầu không khí gượng gạo này, nhưng không chú ý tới sự xuất hiện của Bạch Dận Ninh.
Cô đặt ly sinh tố đã uống hết xuống, nhìn mọi người: “Mọi người đến từ nhiều vùng miền nhưng có thể gặp gỡ ở đây đã là duyên phận, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”
“Tự nhiên đi, vừa nãy là tôi đường đột, hỏi điều không nên hỏi.” Người phụ nữ đặt câu hỏi khó xử khi này vội vàng tiếp lời, ban đầu cô rất tò mò chứ không muốn kết thù oán với ai, Lâm Tân Ngôn nói đúng, mọi người đều cùng hội cùng thuyền, nếu cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, gặp nhau thường xuyên khó tránh khó xử.
“Nào, nào chúng ta cạn một ly, lấy trà theo rượu, không nhắc chuyện trước đây nữa, răng còn có lúc cắn phải lưỡi, chúng ta cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn nhưng uống hết ly này, chuyện cũ bỏ qua, chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt.” Tần Nhã rót trà, chạm ly với mọi người, Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã đã nói tới nước này, không ai còn giữ mãi trong lòng.
Dùng bữa xong, Thiệu Vân thay Lâm Tân Ngôn và mọi người nói cảm ơn, lần sau mong mọi người có thể đoàn kết hòa thuận.
So với những ông chủ khác, họ đã được xem là thân thiện rồi, vừa mới đi làm không lâu đã tụ tập, mọi người rất hài lòng, cũng bằng lòng phụ trách công việc, dù gì lương cũng không thấp, không có chuyện tranh chấp vì tiền.
Sau bữa cơm, Thiệu Vân đưa mọi người về, Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã dắt con đi sau.
Cảm thấy ăn bữa cơm này cũng không mất bao nhiêu thời gian thì khi ra ngoài trời đã tối rồi, lúc tới trời còn sáng. Lâm Tân Ngôn mở cửa xe ra để con đi vào.
“Có thể nói với cô mấy câu không?”
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng cô không dám chắc nên từ từ quay người lại. Nhìn thấy Bạch Dận Ninh ngồi trêи xe lăn bên đường, cô hơi ngạc nhiên, sao Bạch Dận Ninh lại ở đây?
“Rảnh không?” Không thấy Lâm Tân Ngôn trả lời, Bạch Dận Ninh lại hỏi.
Lâm Tân Ngôn gật đầu nói có, cô nhìn Tần Nhã: “Em đưa hai đứa nhỏ về trước.”
Tông Ngôn Thần kéo vạt áo mẹ: “Mami, mami về sớm nhé, con và em đợi mami.”
Không phải không thích Bạch Dận Ninh mà sợ lúc ba cậu không có ở đây, Bạch Dận Ninh sẽ giở trò để cướp mami đi.
Nếu như phải chọn, đương nhiên cậu chọn ba ruột, hơn nữa cũng không phải mami và ba chia tay vì rạn nứt tình cảm, Bạch Dận Ninh đột nhiên xuất hiện không thể không phòng bị.
Cậu phải thay ba canh chừng mami, không để kẻ có dã tâm cướp đi mất.
Lâm Tân Ngôn không nhận ra con trai suy nghĩ nhiều như thế mà chỉ nghĩ con quan tâm mình. Cô xoa đầu cậu bé, cười nói: “Biết rồi, mami sẽ về nhanh thôi.”
Tần Nhã nhìn về bên đườn rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, lái xe đi khỏi.
Nhìn chiếc xe xa dần, Lâm Tân Ngôn mới quay người thắc mắc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới bàn chuyện làm ăn, công ty có không ít vấn đề, không thể không ra ngoài nâng cao nghiệp vụ, không thể để công ty nhà họ Bạch sụp đổ trong tay tôi được, nếu không tôi thật có lỗi với ba nuôi.” Anh nói nhẹ như không nhưng thực ra khoảng thời gian này anh rất mệt, rất bận, mặc dù công ty không đóng cửa nhưng cũng phải gây dựng lại, hơn nữa còn rút khỏi ngành bất động sản.
Trước đây Lâm Tân Ngôn không hiểu, nhưng sau khi mở xưởng dệt thêu, cô mới biết quản lý một doanh nghiệp là chuyện không dễ dàng.
Mặc dù trong xưởng không có nhiều người nhưng cũng gặp phải không ít chuyện.
Hôm nay ăn cơm không phải suýt nữa có người cãi nhau sao, quả nhiên nơi nào có người nơi ấy có tranh chấp, câu nói này thật sự không sai.
“Chúng ta đi dạo một lát?” Bạch Dận Ninh đề nghị.
Lâm Tân Ngôn đồng ý, họ không tới nơi chọn sẵn mà chỉ là ven theo đường đi về phía trước.
“Tôi sợ lại phải nuốt lời rồi, đã nói rõ ràng là sau này không gặp lại nhau vậy mà lại gặp.” Anh rủ mắt.
Anh nói không vào thành phố B nữa, cũng thực sự hạ quyết tâm rất lớn, dùng hết tất cả dũng khi và kiên trì nói với bản thân nên từ bỏ.
Ông trời lại sắp đặt cho họ gặp lại nhau một lần nữa, là ý gì?
Phải chăng thấy anh nhỏ bé, hai là muốn trêu đùa anh một lần nữa? Rõ ràng biết sẽ không có kết quả mà còn hy vọng hão huyền.
Lâm Tân Ngôn không nói, chỉ chầm chậm đi bên cạnh anh.
“Tại sao cô lại ở đây.” Thực ra anh rất muốn hỏi có phải cô và Tông Cảnh Hạo có vấn đề tình cảm gì không nhưng không hỏi nên lời, dù gì cũng không phải chuyện dễ nói.
Cô không xuất hiện ở đây một mình mà còn có hai đứa nhỏ, anh không thể không nghĩ nhiều.
“Có chuyện cần làm, vì vậy mới tới.” Lâm Tân Ngôn không biết nên nói thế nào, cô cảm thấy thân phận của mình có chút hoang đường.
Bạch Dận Ninh vừa nghe đã biết Lâm Tân Ngôn không nói thật, quá rõ ràng.
Nhưng anh cũng không vạch trần, anh hỏi ngắn gọn: “Có liên quan tới anh ta sao?”
Hai người họ đều hiểu, người đó là Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nói: “Chúng tôi rất tốt, đừng nghĩ quá nhiều.”
Bạch Dận Ninh cười: “Trong lòng thực sự đang cười trước nỗi đau của người khác đó, thực sự hy vọng cô xuất hiện ở đây là vì anh ta thay lòng, cô đau lòng tuyệt vọng chạy tới đây chữa trị vết thương lòng, sau đó ông trời lại sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, để tôi chăm sóc cô.”
“Anh có thể làm biên kịch đó.”
“Không, chắc là giải tỏa chuyện riêng thôi.” Bạch Dận Ninh biết rõ, đây chắc chắn không phải là cạnh tranh cùng ngành, ba ngành trọng tâm của Bạch Thị đều gặp khó khăn, rõ ràng là rắp tâm muốn hại anh.
Lâm Tân Ngôn chau mày, thương trường giống như một chiến trường không khói súng, vì lợi ích mà không từ mọi mánh khóe.
Có điều nghe Bạch Dận Ninh nói như ân oán cá nhân: “Sao anh lại đắc tội với người ta rồi? Khiến người ta hận anh như vậy?”
Bạch Dận Ninh dừng xe lăn, Lâm Tân Ngôn cũng dừng lại theo anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô không nói, cứ lặng lẽ chăm chú nhìn cô dưới ánh sáng yếu ớt.
Lâm Tân Ngôn lấy tay sờ mặt: “Anh nhìn tôi như vậy, có phải mặt tôi có gì không?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt phủ đầy bụi, trong mắt ẩn chứa tia sáng khó lường: “Tôi thèm muốn vợ của người khác, cho nên họ mới đối xử với tôi như vậy, có phải là tôi đáng kiếp không?”