*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Tân Ngôn mở cửa, ngoài cửa là một nhân viên chuyển phát nhanh đầu đọi mũ bảo hiểm, anh ta ôm một chiếc hộp: “ Xin hỏi, cô là Lâm Tân Ngôn phải không?”
Cô gật gật đầu: “ Là tôi.”
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa chiếc hộp tới: “ Đây là đồ chuyển phát nhanh của cô, mời ký nhận.”
Lâm Tân Ngôn đứng chỗ cũ không cử động, cô không mua đồ, đồ chuyển phát nhanh lần trước là ảnh, vậy lần này lại là gì đây?
Hộp lại còn to như thế.
“Anh đặt xuống, mở ra để tôi xem bên trong có bị hư hại gì không.” Lâm Tân Ngôn không lập tức nhận món đồ, cô sợ bên trong sẽ có gì đó “ đáng sợ ” hoặc đồ gì đó nguy hiểm.
Nhân viên chuyển phát nhanh rất sẵn sàng, thật ra cũng có không ít khách hàng muốn mở hàng ra trước để kiểm tra hư hại. Anh ta đặt chiếc hộp xuống đất, thuần thục rạch lớp băng dính, mở chiếc hộp ra. Bên trong còn có một lớp bong bóng chống xóc, anh ta cũng tháo nó ra, bên trêи có túi đá bảo quản thực phẩm tươi sống bên dưới là một lớp củ cải xanh.
Lâm Tân Ngôn đứng hình, không ngờ lại nhận được món đồ như vậy.
“Cô xem không có bị hư hỏng đứng chứ.” Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩng mặt nhìn Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn lấy lại tinh thần vội ký nhận: “ có thể giúp tôi mang vào trong nhà không?”
Hộp to như vậy một mình cô bê không nổi.
Anh ta liền nói: “ Được chứ.”
Vừa nãy không phải Lâm Tân Ngôn muốn làm khó anh ta, chỉ là sợ sẽ nhận được đồ gì đó nguy hiểm. Bên ngoài rất nóng, cô lấy từ trong tủ một chai nước lạnh đưa cho nhân viên viên chuyển phát nhanh: “ Cảm ơn, anh vất vả rồi.”
Anh ta cười cười, nhận lấy nước của Lâm Tân Ngôn đưa: “ Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi mà.”
Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Lâm Tân Ngôn đóng cửa rồi đi đến phòng khách. Nhìn chiếc hộp toàn củ cải xanh trêи bàn, với lấy một củ, lá vẫn còn, nhìn rất tươi mới. Cô mang đến phòng bếp cắt thành từng miếng, bên trong là màu hồng hồng, rất giòn, không cần gọt vỏ, dùng tay gạt là vỏ đã sạch rồi, cô cắn một miếng, không có vị cay, có chút mùi củ cải. Bởi vì trong hộp còn có đá bảo quản nên củi cải cũng lành lạnh, rất hợp để thưởng thức vào thời tiết này.
Tít~, tiếng chuông mở cửa vang lên, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn về phía cửa. Rất nhanh, Tần Nhã đã đi vào, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn ngồi trêи bàn ăn củ cải, nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ vẫn còn mê ăn sao?
Tần Nhã thay giày đi tới, với tay kéo cái hộp với, bên trong đều là củ cải tươi, ngạc nhìn nhìn Lâm Tân Ngôn: “ Em mua nhiều vậy? Có ăn hết không?”
Lâm Tân Ngôn miệng nhai củ cải, lắc đầu: “ Không phải em mua.”
Củ cải ròn khi nhai sẽ phát ra tiếng rộp rộp, Tần Nhã thấy lạ, củ cải sống ngon như vậy sao?
Cô cầm nửa còn lại mà Lâm Tân Ngôn cắt ra cắn thử một miếng, không hề có vị cay của củ cải, mặc dù không phải quá ngon, những cũng không quá khó ăn. Cô di ra: “ Không phải em mua, vậy thì ai mua?”
Lâm Tân Ngôn hiểu ra, nhìn Tần Nhã: “ Em đã từng nói với chị muốn ăn cái này, chị còn nói với ai khác à?”
Tần Nhã: “…”
Tần Nhã kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “ Không ngờ, chồng em lại để tâm vậy.”
Cô cùng với Tông Cảnh Hạo từng nói chuyện, có thể làm ra chuyện này chỉ có anh ta.
Không thể không phủ nhận, người đàn ông này ngoài lạnh trong nóng.
Đối với vợ mình vẫn rất quan tâm.
“Mặc dù không ở bên cạnh em, nhưng mà rất quan tâm em.” Tần Nhã cười nói.
Lâm Tân Ngôn không hề thấy vui vẻ, không phải bởi vì chuyện anh ta gửi đồ cô muốn ăn không vui, mà chính là chuyện phát sinh ngày hôm nay.
“Chị đưa đồ cho anh ta chưa?” Cô hỏi.
Tần Nhã lắc đầu: “ Vẫn chưa, anh ta nói sẽ qua đây, hình như bây giờ không ở thành phố B.”
Chỉ là cô cảm thấy, nếu như ở thành phố B, cô trực tiếp gửi qua đó là được, nhưng anh ta lại bảo để đây trước.
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, anh ta không ở thành phố B, mang theo hai đứa nhỏ đi đâu? Có khi sẽ gặp nguy hiểm không?
Theo lý mà nói chuyện của Văn Khuynh đã được giải quyết, thì đáng lẽ sẽ không có chuyện gì mới phải.
“Sao thế?” Tần Nhã lo lắng hỏi: “ Từ trưa lúc nhận được đồ chyển phát nhanh, chị thấy sắc mặt em không tốt. Bên trong rốt cuộc là cái gì?”
Mặc dù Lâm Tân Ngôn đưa nó cho cô, nhưng chưa có sự đồng ý thì cô sẽ không tùy tiện nhìn.
Tần Nhã dặn dò một tiếng: “ Đi đừng về muộn quá, đi dạo trong tiểu khu này là được.”
Cô vâng một tiếng rồi ra ngài hiên thay giày, lúc này điện thoại trong túi áo reo lên, cô móc điện thoại ra, trêи màn hình là một dãy số điện thoại không có tên.
Từ khi cô chuyển đến thành phố C thì đã thay số điện thoại, biết được số của cô chỉ có mấy người, hơn nữa cô đều lưu tên, thỉnh thoảng gặp số điện thoại lạ cũng chỉ là quảng cáo, lại tùy tiện tắt đi. Vừa định bỏ vào túi thì chuông điện thoại lại kêu, tâm trạng cô không tốt, lại còn thường xuyên làm phiền cô, cô nghe điện thoại với giọng bực tức.
“ Alo.”
“ Là anh.”