Mê Vợ Không Lối Về

Chương 917

Tông Ngôn Hi hơi sững sờ, cô nói cái gì?

Cô nhớ lại lời nói vừa rồi của mình…dường như đã lỡ lời.

“Tôi làm sao có thể biết trước kia anh như thế nào? Anh hiểu sai rồi.” Cô bình tĩnh, đem trách nhiệm đều đẩy qua Giang Mạt Hàn: “Anh muốn đánh trống lảng?”

Giang Mạt Hàn: “…”

“Anh cứ nói thẳng, nếu không muốn hợp tác với phía tôi cứ nói? Hay anh có ý gì khác?” Tông Ngôn Hi mạnh mẽ nói.

“Những gì cô Lâm nói tôi nghe không hiểu.” Giang Mạt Hàn nhìn nàng, nhìn như trấn định nhưng thật ra đang che đậy điều gì đó, ánh mắt khẽ chớp: “Cô kϊƈɦ động như vậy, hình như muốn giấu gì đó?”

Tông Ngôn Hi đơn giản quay đầu, không nhìn anh, càng nhìn cô càng hoảng loạn: “Tôi không biết giám đốc Giang nói gì, còn nữa, anh đợi giải trừ thỏa thuận đi.”

Nói xong cô quay người đi, khi vừa bước một bước, cô bị anh kéo lại, cô quay đầu lại:“Anh định làm gì?”

“Mong cô Lâm nói rõ rnagf.” Giang Mạt Hàn lôi kéo cô vào quán cà phê bên cạnh.

Tông Ngôn Hi giãy giụa: “Anh buông tôi ra!”

Lúc này Điền Khởi Phong ngăn lại Giang Mạt Hàn lại: “Phiền anh buông cô ấy ra.”

“Anh là ai?” Giang Mạt Hàn nheo mắt, anh chưa từng gặp qua người này.

“Tôi là bảo vệ do Cố Hiềm tìm cho tôi, không được sao?” Tông Ngôn Hi nhanh chóng tìm một thân phận để hợp lý trong hoàn cảnh này.

Giang Mạt Hàn quay đầu nhìn cô, đối với cô càng tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vì bộ dạng ương ngạnh kia, cực kỳ giống cô ấy...

“Tôi và cô không có chuyện gì, cô lại bài xích như thế, cô sợ cái gì? Còn mời bảo vệ, cô phòng ai? Phòng tôi sao?”

“... Tôi thiếu chút nữa người bên cạnh giám đốc Giang hại chết, tôi không nên cẩn thận một chút sao? Bạn trai tôi quan tâm tôi, có gì sai sao?”

Cô nhanh chóng phản bác anh.



Giang Mạt Hàn nghe được hai chữ bạn trai, cảm thấy thật khó nghe, vô thức không vui, cảm giác không còn nằm trong khống chế của bản thân, cảm giác khó chịu càng lan dần.

“Tôi gây phiền phức cho cô Lâm, là do tôi sai, tôi xin lỗi.” Rất nhanh sau đó, anh đã chuyển đề tài: “Về chuyện công việc, tôi nghĩ có chút hiểu lầm, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện, cô Lâm thấy thế nào?”

Tông Ngôn Hi cũng không khó dễ, dù sao anh ta cũng có ý hợp tác nên cô đồng ý, cô nhìn phía Khởi Phong nói:“Anh ra xe chờ tôi.”

Điền Khởi Phong gật đầu, xoay người vào trong xe.

“Tôi có thể cùng giám đốc Giang ngồi xuống nói chuyện, nhưng anh có thể buông tôi ra trước được không?” Vẻ mặt cô lãnh đạm.

Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt kia, trong lòng Giang Mạt Hàn cảm giác trống vắng, chỉ khi nắm tay cô, cảm giác trống vắng này mới dịu đi một chút, tuy anh không muốn buông tay, những vẫn phải thả ra.

Bọn họ đi vào quán cà phê, tìm một vị trí yên tĩnh, người phục vụ hỏi họ muốn dùng gì.

Giang Mạt Hàn hỏi: “Cô muốn uống gì?”

Tông Ngôn Hi nói: “Gì cũng được.”

Sau đó Giang Mạt Hàn điểm, hắn gọi cà phê sữa, trước đây Tông Ngôn Hi thích cà phê.

Anh ta cảm thấy rất giống cô, sau đó gấp thực đơn lại, đưa cho người phục vụ: "Lấy cái này đi.”

Người phục vụ nhận lại thực đơn rồi đi xuống.

Tông Ngôn Hi chỉ cảm thấy nực cười, lần trước đến nhà hàng cô thích, lần này gọi món cà phê cô thích, biểu diễn thâm tình

A!

Trong lòng cô cười lạnh.

“Cô Lâm có vẻ không vui.” Giang Mạt Hàn nhìn thấy tâm trạng cô không vui.

Tông Ngôn Hi nói: “Tôi uống cà phê không thích thêm sữa”

Giang Mạt Hàn mỉm cười: “Trước kia tôi cũng không thích, nhưng lại có nhiều thứ quá đắng trong lòng, muốn thêm sữa cho thay đổi bớt, lại thành ra thay đổi thói quen.”



“Sao giám đốc Giang lại muốn thay đổi?”

Sau khi hỏi xong, Tông Ngôn Hi hối hận.

Tại sao lại quan tâm anh ta thay đổi?

Anh ta thay đổi liên quan gì đến cô?

Cô không nên hỏi!

Giang Mạt Hàn nhìn nàng: “Bởi vì vợ tôi.”

Tông Ngôn Hi quay đầu: “Vợ anh không phải đã mất sao?”

“Dù cô ấy không còn, nhưng vẫn còn những ký ức đó.” Giang Mạt Hàn nghĩ đến cô, trái tim hơi đau.

Người phục vụ đem cà phê lên, rồi nhanh chóng đi xuống.

“Cô Lâm thử nếm hương vị xem sao.” Giang Mạt Hàn nói.

Tông Ngôn Hi không nhúc nhích: “Tôi không thích.”

“Thế giới này tồn thứ gì, đều có i ý nghĩa, tựa như ly cà phê nay, ban đầu nó rất đắng, nhưng sau khi thêm sữa, nó sẽ không đắng nữa, thậm chí còn mùi vị của sữa, nếu cuộc sống đã có nhiều thứ không như mong muốn, tại sao còn phải uống những thứ đắng chát ấy...”

“Giám đốc Giang!” Tông Ngôn Hi trầm giọng cắt ngang lời nói của anh, không muốn nghe anh nói, bởi vì những lời là cô từng nói với anh.

Khi muốn anh uống cà phê sữa với cô, cô từng nói rất nhiều.

“Chúng ta đang nói tới công việc, không phải nghe giám đốc Giang nói về cà phê, tôi cũng không am hiểu về nó, cũng không muốn hiểu, tôi muốn nói về công việc.”

“Tôi chỉ thấy cô Lâm và vợ của tôi có chút giống nhau nên hơi mạo phạm.”

Giang Mạt Hàn trở lại chuyện chính: “Tôi muốn biết tại sao cô Lâm lại tức giận?”

“Anh không biết? Không phải anh bảo người tìm tôi, muốn tôi đến báo cáo tiến triển kế hoạch?”
Bình Luận (0)
Comment