Chương 1038: Cố ý che giấu - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 1038: Cố ý che giấu
Tông Cảnh Hạo đang định lên giường thì dừng động tác lại, sau đó ngẩng đầu nhướng đuôi lông mày lên: "Em nói cái gì?"
"Trong lòng anh biết rõ nhất."
"Anh không hiểu." Tông Cảnh Hạo nhấc chân lên giường thì bị Lâm Tân Ngôn kéo lấy cánh tay: "Tông Cảnh Hạo, em phát hiện anh càng lớn tuổi thì càng lừa dối."
Nhìn sức lực này của bà là có thể biết được rằng chắc hẳn là chuyện của Tông Ngôn Thần, Tông Cảnh Hạo thở dài: "Chẳng phải bây giờ thằng bé không sao nữa rồi sao, em đừng truy xét nữa."
"Anh nói đến công ty cũng là đi tìm thằng bé sao? Anh bắt đầu biết nói dối từ lúc nào vậy?" Lâm Tân Ngôn vô cùng tức giận, con trai xảy ra chuyện suýt chút nữa thì không thể quay trở về, vậy mà bản thân mình lại không hề hay biết gì cả.
"Em là mẹ ruột của thằng bé, em có quyền được biết hay không?"
"Chẳng phải anh sợ em lo lắng sao?" Tông Cảnh Hạo giữ chặt tay Lâm Tân Ngôn: "Sau này sẽ không như vậy nữa, hôm nay mệt rồi, để anh xoa bóp vai cho em."
Vừa dứt lời, ông kéo Lâm Tân Ngôn ngồi ở trêи giường.
Lâm Tân Ngôn giật mạnh: "Đừng có kéo nữa."
"Vậy thì em muốn anh làm gì bây giờ? Mọi chuyện đã kết thúc, cho dù anh có sai thì em cũng chẳng thể vĩnh viễn không tha thứ cho anh, phải không?"
Lời nói này khiến Lâm Tân Ngôn tức giận, như thể Tông Cảnh Hạo nghĩ rằng nếu bà biết thì cũng sẽ không thể làm gì ông, vậy nên Tông Cảnh Hạo không hề sợ hãi.
"Em không có ý định tha thứ cho anh nữa." Lâm Tân Ngôn đột ngột đứng lên, Tông Cảnh Hạo không để ý nên bị trán bà đập vào mũi, đau đến nỗi nhíu mày lại, tựa như có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Tông Cảnh Hạo đưa tay ra sờ, thế mà đã chảy máu mũi rồi.
Lâm Tân Ngôn đang ôm cái trán cũng bị đụng đến nỗi đau nhức.
"Anh..."
Lâm Tân Ngôn còn muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy trêи miệng Tông Cảnh Hạo đều là máu thì bà hoảng sợ: "Anh sao vậy."
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu: "Chảy máu mũi rồi."
Lâm Tân Ngôn vội vàng đi lấy giấy: "Mau vào toilet rửa đi."
Tông Cảnh Hạo dùng giấy bịt mũi và nhìn Lâm Tân Ngôn: "Có phải em cố ý hay không?"
"... Đúng vậy."
Lâm Tân Ngôn nói với vẻ tức giận.
"Vậy bớt giận chưa?"
"Chưa."
"Vậy em còn định trả thù anh như thế nào?"
"Được rồi, anh đi rửa đi." Lâm Tân Ngôn kéo Tông Cảnh Hạo vào toilet.
Trong phòng tắm, Tông Cảnh Hạo rửa rất nhiều lần mới hết sạch máu.
"Thay bộ đồ ngủ khác đi." Lâm Tân Ngôn lại lấy cho ông một bộ đồ sạch sẽ, trêи người vẫn còn dính vết máu.
Đợi đến khi máu không còn chảy nữa, Tông Cảnh Hạo mới thay một bộ đồ ngủ mới: "Trêи giường cũng có."
"Phải thay ga trải giường thôi." Lâm Tân Ngôn giơ tay kéo ga trải giường. "Nếu để mấy đứa trẻ nhìn thấy thì thật là xấu hổ."
Tông Cảnh Hạo đứng ở bên cạnh khẽ gật đầu một cách nghiêm túc: "Con trai út của em vừa mới kết hôn, em phải làm tấm gương cho vợ của nó. Phải làm như thế nào? Nếu con dâu em biết được rằng em đánh chồng của mình, nhất định con bé sẽ học theo em, sau đó bắt nạt con trai của em."
Lâm Tân Ngôn tức giận đến nỗi suýt chút nữa ném chăn ra khỏi giường, rõ ràng là Tông Cảnh Hạo lừa dối mình, vậy mà bây giờ tất cả lỗi lầm đều là của bà.
Lâm Tân Ngôn chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, không nhanh cũng không chậm, giọng điệu từ tốn: "Bạch Dận Ninh mời em đi ăn cơm."
Tông Cảnh Hạo đang đứng bên cạnh lập tức tiến tới giúp đỡ: "Em đã đồng ý chưa?"
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn: "Tại sao lại không đồng ý cơ chứ?"
Tông Cảnh Hạo: "..."
"Đã lớn tuổi như vậy rồi còn đi gặp anh ta làm gì?" Tông Cảnh Hạo buồn bực, vẻ mặt u ám.
"Người ta hẹn ngày gặp mặt rồi, em không tiện từ chối."
"Đang giận anh à?" Tông Cảnh Hạo nhướng mày.
"Em rảnh thôi." Lâm Tân Ngôn kéo ga trải giường, bà mang ra phòng giặt ở bên ngoài và ném vào trong chậu, chỗ dính máu phải được rửa sạch thì mới có thể cho vào trong máy giặt, nếu không thì sẽ không giặt sạch được.
Tông Cảnh Hạo đi vào theo: "Em thực sự đồng ý rồi à?"
Lâm Tân Ngôn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tông Cảnh Hạo cũng ngồi xổm xuống giặt phụ: "Đừng đi nữa."
Lâm Tân Ngôn không nói gì.
"Em nói em xem, con cái đã lớn như vậy rồi mà còn đi gặp..."
"Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?" Trang Gia Văn vừa cho Tông Ngôn Thần uống thuốc, giúp anh ấy tắm rửa xong, sau đó còn dìu anh ấy lên giường, sau khi làm xong tất cả những việc này, Trang Gia Văn chuẩn bị đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng giặt thì trông thấy cửa mở, đèn cũng sáng nên mới liếc nhìn vào bên trong.
Sau đó thấy hai người bọn họ đang giặt ga trải giường.
"Đã muộn như vậy rồi, sao bố mẹ còn không ngủ mà lại giặt ga trải giường vào đúng lúc này?"
"Bố của con không ngủ được, vì vậy mẹ tìm cho bố chút việc gì đó để làm."
"Bố chưa từng thấy mẹ con giặt ga trải giường bao giờ, nên mẹ nhất quyết muốn giặt cho bố xem."
Trang Gia Văn: "..."
Tình huống gì thế này?
"Hai người..."
"Mau đi ngủ đi." Tông Cảnh Hạo đóng cửa phòng giặt lại.
Trang Gia Văn nhíu mày bước lên lầu.
Đẩy cửa ra rồi bước vào phòng, Thẩm Hâm Dao vẫn chưa ngủ, cô ấy vừa trở về từ phòng của Tang Du.
Cô ấy mở cửa tủ, tìm một bộ quần áo cho Trang Gia Văn: "Mau tắm rửa đi ngủ đi."
Trang Gia Văn ngồi xuống bên giường: "Hâm Dao, em lại đây."
"Hả?"
Cô ấy cầm quần áo đi tới, nhìn Trang Gia Văn: "Anh làm sao vậy?"
"Lúc đang đi lên lầu thì anh nhìn thấy bố mẹ đang giặt ga trải giường."
"Bây giờ, hai người họ?" Thẩm Hâm Dao hỏi với giọng điệu kinh ngạc.
Cho dù có bẩn thì cũng nên để ngày mai mới giặt chứ, đám tang của Trình ɖu͙ƈ Ôn vừa kết thúc, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, tại sao lúc này còn giặt ga trải giường?
Trang Gia Văn cũng cảm thấy kỳ lạ: "Em nói thử xem bố mẹ làm sao vậy? Ngay cả lời nói của họ cũng mâu thuẫn với nhau, mẹ nói rằng bố không ngủ được nên cố ý tìm việc gì đó cho bố làm, còn bố lại nói rằng chưa thấy mẹ giặt chăn bao giờ, nên mẹ nhất quyết giặt cho bố xem."
"Có phải bọn họ đang cố ý che giấu điều gì đó không?"