Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 1057 - Chương 1057: Chết Cũng Không Nhận

Chương 1057: Chết cũng không nhận - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 1057: Chết cũng không nhận


“Tôi, làm sao mà tôi biết được.” Nam Thành chết cũng không nhận.

Lý Hiếu Tuệ lạnh giọng nói: “Anh không biết?”

Cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, hét lên với những người đang cười đùa kia: “Cút hết đi!”

“Đồ thần kinh.” Có người khinh thường hừ lạnh rồi về phòng.

Mọi người đều cảm thấy trò vui đã hết, nên cũng lần lướt về lại phòng của mình.

Còn Lý Hiếu Tuệ thì nắm cổ áo của Nam Thành: “Tôi nói cho anh biết, anh mà không nói rõ ràng việc này thì tôi tuyệt đối không bỏ qua!”

“Cô không bỏ qua thì có thể làm gì tôi?” Anh ta bày ra dáng vẻ tôi cũng là người bị hại: “Tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng tôi đã sắp xếp cho tổng giám đốc Giang ở đây…” Lúc đang nói chuyện thì đụng phải ánh mắt của Tống Ngôn Hi, Nam Thành lập tức im bặt.

Nhưng điều này vẫn khiến cho Tống Ngôn Hi nghi ngờ, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Bảo sao anh cứ dính chặt lấy tôi không tha, làm mọi cách để tôi lên tầng, hóa ra là cố ý diễn cảnh này để cho tôi xem, muốn tôi hiểu lầm Song Eun?”

“Tôi…” Nam Thành muốn giải thích, nhưng rồi lại nhắm mắt: “Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể đánh chết cũng không thừa nhận.

“Anh nói dối, làm sao mà anh lại không biết được?” Dường như Lý Hiếu Tuệ đã hiểu rõ vài chuyện.

“Ban đầu, chủ của căn phòng này cũng không phải Giang Mạt Hàn, mà là người đàn ông nước ngoài này, anh vì muốn gắn ghép Giang Mạt Hàn với bạn gái cũ của anh ấy, cho nên anh muốn phá vỡ ấn tượng tốt của bạn gái cũ của Giang Mạt Hàn đối với người đàn ông có vẻ như thích cô ta này, sau đó lại giúp Giang Mạt Hàn theo đuổi bạn gái cũ đúng không?”

Nam Thành vẫn còn mạnh miệng: “Tôi, tôi không biết gì hết, cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Anh khôn hiểu? Được, LHY tôi chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, là anh khiến cho tôi bị nhục mạ trước mặt nhiều người như này, Nam Thành, việc này tôi sẽ không để yên cho anh đâu, còn nữa, anh không nhận cũng không sao, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu như tôi biết là anh gạt tôi, chơi tôi, thì tôi tuyệt đối không tha cho anh, tôi nói cho anh biết, tôi cũng không phải kiểu người dễ chọc!” Nói xong, Lý Hiếu Tuệ xoay người rời đi luôn, có thể là bởi vì đi quá nhanh, giày cao gót không vững, nên mắt cá chân…



“Á!”

Mắt cá chân của cô ta đau nhói như bị kim đâm, đầu gối mềm nhũn, cơ thể mất trọng tâm, lại tẽ ngã một lần nữa, cùng lúc cô ta té ngã là một loạt âm thanh quần toạc chỉ…

Nam Thành rất không lương thiên mà bật cười.

Lý Hiếu Tuệ quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, lúc này Nam Thành mới vội vàng nén cười, cởi áo khoác ra đưa cho cô ta: “Cô quấn vào đi.”

“Không cần!” Lý Hiếu Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói.

Nam Thành cũng không miễn cưỡng: “Nếu cô không sợ mất mắt thì cũng không cần nhận.”

Vốn dĩ chiếc váy Lý Hiếu Tuệ mặc đã rất ngắn, lúc này toạc chỉ thì chỉ nước hở đến tận bắp đùi, thực sự không cách cứu chữa.

Cô ta đưa tay cầm lấy cái áo của Nam Thành, che chân mình đi: "Đỡ tôi đứng dậy."

Nam Thành đỡ cô ta đứng dậy: "Tôi đưa cô về."

Anh ta nâng người đứng lên, bấm thang máy. Rất nhanh sau đó, cửa thang máy đã mở ra, anh ta dìu Lý Hiếu Tuệ bị trẹo chân vào trong thang máy.

Rồi còn giải thích về chuyện vừa rồi.

"Về chuyện hôm nay, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì."

Lý Hiếu Tuệ liếc mắt ngó anh ta một cái: "Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời anh đấy à?"



"Tôi nói thật luôn cho cô biết này, thật ra bạn gái cũ của tổng giám đốc Giang vẫn còn thích tổng giám đốc Giang. Có lẽ cô ấy là người đổi người trong phòng thành thằng người nước ngoài kia." Nam Thành trốn tránh trách nhiệm.

"Vừa rồi anh có nói, cô gái đó vẫn còn vương vấn Giang Mạt Hàn à?" Lý Hiếu Tuệ hỏi.

Nam Thành gật đầu: "Tôi nghĩ có lẽ là vậy, tuy nhiên, tôi không có bằng chứng."

"Là thế ư?" Lý Hiếu Tuệ nheo mắt, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười u ám: "Nói cách khác, việc tôi bị bẽ mặt hôm nay đều là do cô ta?"

"Chuyện này... này... có lẽ... là vậy đấy." Nam Thành lắp bắp, lo lắng khôn nguôi.

Trong phòng, Tông Ngôn Hi bảo Song Eun Mutisha mặc quần áo vào: "Tôi đưa anh đến bệnh viện."

"Không cần, tôi thực sự không sao đâu, uống thuốc vào là ổn rồi." Bản thân Song Eun Mutisha không cho rằng đây là chuyện lớn, dị ứng có một chút thôi, hoàn toàn không cần đến bệnh viện làm gì.

"Không được, chưa chắc anh bây giờ đã bị dị ứng đâu." Tông Ngôn Hi mở ngăn tủ lấy quần áo cho anh ta, lại phát hiện bên trong ngăn tủ trống không, bèn quay đầu hỏi anh ta: "Quần áo của anh đâu?"

Song Eun Mutisha chỉ vào gói to được đặt trêи ghế sofa, quần áo mua trong trung tâm mua sắm lần trước ở đó, anh ta vẫn chưa treo lên.

Tông Ngôn Hi đi qua, không để ý dưới đất có vũng nước, "A!" Cô trượt chân, người nhào về phía trước.

"Cẩn thận!" Song Eun Mutisha nhanh chóng loa tới, vào khoảnh khắc cô sắp ngã xuống đất, anh ta đỡ được cô, bật thốt...

Anh ta ngã sấp xuống khoảng trống giữa bàn trà và ghế sofa, còn Tông Ngôn Hi thì ngã lên người anh ta.

Tông Ngôn Hi hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh quay đầu lại.

"Cô không sao chứ?" Song Eun Mutisha nhìn cô.
Bình Luận (0)
Comment