Chương 152: Không cần thương hại chúng tôi - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 152: Không cần thương hại chúng tôi
Lâm Hi Thần kéo tay em gái: “Đi, chúng ta đi tìm mami, đây không phải nhà chúng ta, chú ta càng không phải ba chúng ta.”
Lâm Nhụy Hi không muốn, bé không biết vì sao đột nhiên anh trai lại nổi giận: “Đây là ba mà…”
“Không phải!” Lâm Hi Thần chưa từng “hung dữ” với em gái như vậy, lần này bé thật sự giận rồi, không thấy ba không muốn nhận hai bé sao?
Còn muốn mặt dày ở lại đây sao?
Lâm Nhụy Hi bị hung dữ khóc lên, vành mắt đỏ hồng, trong hốc mắt đã có một làn sương mù dày đặc, bờ vai hơi run lên.
Nhưng bé không dám lên tiếng, hình như anh trai giận rồi.
Bé cẩn thận chạm vào tay Lâm Hi Thần: “Anh…”
“Đừng gọi anh, em đi tìm người ba phụ tình của em đi, đừng cần anh, cũng đừng cần mami nữa!”
“Huhu…”
Nước mắt lập tức tuôn rơi, Lâm Nhụy Hi òa lên khóc, vội vàng kéo tay anh trai, sợ anh không cần mình nữa.
Mặc dù rất muốn ba nhưng anh trai vẫn thân thiết hơn.
Dù sao cùng một mẹ sinh ra, sống cùng bé sáu năm trời, tình cảm này đã ăn sâu vào máu thịt.
Sao có thể so sánh được với người ba mới quen biết vài ngày.
“Anh, Tiểu Nhụy sai rồi, không cần ba nữa, đừng bỏ Tiểu Nhụy mà, huhu…”
“Cũng không phải đứa trẻ không có mẹ, khóc cái gì?!” Lâm Hi Thần lau nước mắt cho em, mắt bé cũng đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng không hề rơi xuống.
Cậu dắt tay em gái: “Đi, chúng ta đi tìm mami.”
“Muộn thế này rồi các con còn đi đâu?” Trang Tử Khâm vội vàng tới kéo hai bé lại.
Khi ɖu͙ƈ Tú và Tông Khải Phong tới đã nói chuyện riêng với bà, bà biết hôm nay họ tới vì điều gì.
Nhưng sự rối rắm trong đó thì bà cũng không rõ là chuyện gì, sao hai bé lại là con của Tông Cảnh Hạo được?!
Nhưng DNA sẽ không lừa người, hơn nữa Tông Khải Phong cũng không ngốc để nhận hai người không có quan hệ huyết thống làm cháu trai, cháu gái.
Cánh cửa nhà giàu phú quý nhà họ Tông cũng không lấy chuyện này ra đùa.
Coi trọng huyết mạch.
Lâm Hi Thần ngửa đầu, nhìn Trang Tử Khâm, mở to đôi mắt: “Con muốn tìm mami.”
Cậu cố gắng mở to mắt để không cho nước mắt chảy xuống.
Cậu không muốn khóc trước mặt người đàn ông phụ tình kia.
Không được để chú ta nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Trang Tử Khâm muốn vỗ về Lâm Hi Thần: “Bà gọi cho mami con trước được không? Chúng ta ra ngoài thế này cũng không biết mẹ con đang ở đâu, con đợi một chút, bà đi lấy điện thoại.”
“Không cần, bây giờ con muốn đi tìm mami.” Lâm Hi Thần không muốn đợi thêm dù chỉ một khắc.
“Tiểu Hi…”
иɦũ ɦσα Vu cũng tới khuyên nhủ.
Nhìn hai đứa bé như vậy, chóp mũi bà cũng cay, mắt cũng đỏ lên.
ɖu͙ƈ Tú ngửa đầu, không dấu vết lén lâu nước mắt, hai đứa bé quá khiến người khác đau lòng.
Ai cũng không dỗ được, Lâm Hi Thần một lòng muốn ra khỏi nhà.
“Mọi người không cần khuyên con, cũng đừng khóc, cảm thấy con và em gái rất đáng thương, chúng con không đáng thương chút nào, chúng con có mami, mẹ yêu chúng con, thương chúng con, tắm cho chúng con, ôm chúng con ngủ, kể chuyện cho chúng con, dạy chúng con học chữ, dạy chúng con đạo lý làm người, có mami là đủ rồi, chúng con không hề đáng thương.”
Nói xong Lâm Hi Thần kéo em gái đi.
“Bà đi cùng cháu.” Trang Tử Khâm nhanh chân đuổi theo.
Nhưng có người còn nhanh hơn bà, gần như chỉ thấy một bóng đen lướt qua, Tông Cảnh Hạo mãi không nói gì, chắn trước mặt Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Trời tối rồi, các con muốn đi đâu?”
“Mời chú tránh ra, chúng tôi muốn đi tìm mami.” Lâm Hi Thần ngửa đầu, rõ ràng đã khóc nhưng vẫn muốn cậy mạnh.
Đối với ánh mắt quật cường của Lâm Hi Thần, lồng ngực anh nhói đau, cảm giác không thở nổi, anh khom lưng, dường như chỉ có tư thế này mới có thể làm giảm bớt “nỗi đau” không thể nói thành lời này.
Anh quỳ một gối trước mặt hai con, quan sát lông mày, khuôn mặt, cái mũi, cái miệng của các bé, mỗi một chỗ đều không bỏ sót, tay anh run rẩy muốn sờ vào mặt các con nhưng tay đưa tới giữa không trung rồi lại không dám chạm vào.
Không có dũng khí.
Cả đời này anh chưa từng chật vật như vậy.
“Chân tướng” này mang lại cho anh sự xúc động và ngạc nhiên quá lớn.
Trong một đêm anh có con trai, có cả con gái.
Còn là người con gái anh vẫn luôn thích sinh cho anh.
Sao có thể không kϊƈɦ động, sao có thể không sục sôi chứ?
Anh chưa từng chịu trách nhiệm với hai bé ngày nào, sao có thể không áy náy?
Sao có thể để cho hai con ở trong gia đình chỉ có mẹ trong sáu năm mà anh lại không hề hay biết?
“Phiền chú tránh ra, chúng tôi muốn đi tìm mami.” Lâm Hi Thần muốn đẩy “ngọn núi lớn” chắn trước mặt ra.
“Ba đưa hai con đi tìm được không?” Giọng anh không kìm được run rẩy.
Lại cẩn thận tỉ mỉ đến thế.
“Không cần.” Lâm Hi Thần vẫn từ chối.
“Tôi sẽ gọi cho mami, để mẹ tới đón chúng con.” Nói rồi cậu thuần thục mở đồng hồ điện thoại ra gọi cho Lâm Tân Ngôn.
Đáp lại cậu là: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Lâm Hi Thần không cam lòng, lại gọi lại, đáp lại cậu vẫn là: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Lâm Hi Thần nhíu mày, trước nay mami sẽ không để điện thoại mình không gọi được, mẹ sẽ không để bà ngoại và bé không liên lạc được với mẹ.
Làm sao vậy nhỉ?
“Ba biết mẹ đang ở đâu, ba đưa các con đi.” Tông Cảnh Hạo thậm chí có chút lấy lòng, đời này anh chưa từng lấy lòng ai nhưng hôm nay anh lại làm, cam tâm tình nguyện.
Lâm Hi Thần không hé miệng.
Theo cậu, vừa nãy sự trầm mặc của Tông Cảnh Hạo là không muốn nhận hai người, cậu đau lòng, thất vọng với Tông Cảnh Hạo.
Lâm Nhụy Hi cũng không dám đồng ý nhưng bé lại rất muốn đồng ý, lặng lẽ kéo tay anh trai: “Để ba đưa chúng ta đi tìm mami đi.”
“Chú ta không phải ba!” Lâm Hi Thần mới nguôi giận lại bị tiếng gọi “ba” của em gái khơi lên.
Lâm Nhụy Hi bị dọa co rụt người lại, không dám nói tiếng nào, cố nén nước mắt, không khóc: “Em… em không gọi nữa, không…” Cô bé khóc thút thít một tiếng: “Không chọc anh trai giận nữa.”
Lâm Hi Thần biết mình giận chó đánh mèo, không nên hung dữ với em gái, cậu đau lòng ôm lấy em: “Anh không cố ý, xin lỗi Tiểu Nhụy.”
“Em không trách anh, em biết anh và mami đều yêu Tiểu Nhụy.” Lâm Nhụy Hi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé vững chắc của anh: “Anh, em nhớ mami.”
Ánh mắt Lâm Hi Thần nhìn Tông Cảnh Hạo, suy đi nghĩ lại rồi vẫn mềm lòng: “Chú thật sự biết mami ở đâu?”
Tông Cảnh Hạo gật đầu: “Ừm, biết.”
Lâm Hi Thần nghĩ một lát: “Được rồi, cảm ơn chú.”
Khách sáo mà xa cách.
Đến cả sự thân mật trước đây cũng không còn.
Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo cứng đờ, có điều đã khôi phục vẻ tự nhiên nhanh chóng, biết Lâm Hi Thần thật sự giận anh rồi.
Anh đưa tay muốn bế Lâm Nhụy Hi, dù sao cô con gái nhỏ này vẫn dính anh nhất.
Lần đầu tiên Lâm Nhụy Hi lùi lại một bước, sau đó rất cẩn thân quan sát sắc mặt anh trai, bé muốn ba bế nhưng lại sợ anh giận.
Lâm Hi Thần cầm tay em gái: “Anh dắt tay em, chúng ta sẽ được gặp mami nhanh thôi.”
Tông Cảnh Hạo dừng tay giữa không trung, mất mát rút tay lại, cố nén sự sục sôi để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Đi thôi.”
Anh đi rất chậm để chờ hai bạn nhỏ.
Lâm Hi Thần rất biết chăm sóc em gái, cửa xe mở ra, bé nhường em lên trước sau đó mới lên, đóng cửa xe xong thì giúp em thắt dây an toàn rồi mới thắt cho mình, không để Tông Cảnh Hạo giúp.
Tông Cảnh Hạo nhìn hai con từ trong gương chiếu hậu, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, trước đây không cảm thấy nhưng bây giờ anh thấy điểm nào của hai bé cũng giống anh.
Tay anh thu lại, siết chặt vô lăng, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, có thể thấy anh dùng rất nhiều lực, sóng gió cuộn trào trong lòng từng cơn.
Hồi lâu sau anh mới bình ổn lại cảm xúc, khởi động xe, Lâm Tân Ngôn nói cô về cửa hàng lấy đồ nên anh đi tới LEO.