Chương 508: Nhớ nhung còn hơn gặp nhau không nói gì - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 508: Nhớ nhung còn hơn gặp nhau không nói gì
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Trạm quay qua nhìn Thẩm Bồi Xuyên kinh ngạc, thực sự là mọc trời mọc đằng tây rồi, anh ta lại có chuyện hỏi mình.
Bình thường không thích anh ta, lẽ nào mặt trăng của nước Y và nước Z khác nhau sao? Khiến người ta đổi tính đổi nết?
“Anh nói.”
Đối diện với ánh mắt lắm điều của Tô Trạm, anh lại nuốt hết điều muốn hỏi vào trong bụng. Nếu như anh nói cho Tô Trạm biết chuyện nụ hôn với Tang Du, không biết Tô Trạm sẽ cười nhạo anh tới mức nào nữa.
Lời tới miệng rồi lại né tránh: “Chuyện đó, cậu không chú ý tới người phụ nữ tên Tần Yến Yến đó rất đẹp sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nhấn mạnh vào chữ Tần, muốn nhắc nhở Tô Trạm.
Vậy mà điều Tô Trạm chú ý lại là vẻ đẹp của người phụ nữ đó, lần đầu tiên anh nghe thấy Thẩm Bồi Xuyên khen một người phụ nữ.
Anh cười ha ha, giọng cười có chút lạnh lùng.
Thẩm Bồi Xuyên bị anh cười tới mức không hiểu gì, trong lòng tức giận: “Cậu cười cái gì?”
“Tôi cười anh và Tông Cảnh Hạo đều bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi.” Anh đánh thật mạnh vào vai Thẩm Bồi Xuyên, nói nghiêm túc: “Nghe tôi nói, tìm cô sinh viên đó đi, còn chưa trải đời, dễ dụ dỗ, người này, anh tán không nổi đâu, đừng nghĩ nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên: “...”
Anh nhắc nhở như vậy còn chưa rõ ràng sao?
Lẽ nào đầu tên này toàn shit?
Khong muốn anh nói thô lỗ, nhưng tên này từ khi nào mà ngu như vậy?
Ngu hết thuốc chữa!
“Không nói nữa, uống rượu tiếp đi.” Thẩm Bồi Xuyên đã không muốn nói với Tô Trạm nữa, hơn nữa anh còn sợ mình sẽ bị tức chết.
Tô Trạm còn tò mò Tông Cảnh Hạo làm gì nên hỏi: “Anh không tò mò Tông Cảnh Hạo đi đâu sao?”
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng lườm anh: “Cậu nói xem chuyện anh ta để tâm nhất hiện giờ là gì?”
Tô Trạm nghĩ một lát: “Lẽ nào anh ta đi như vậy là muốn níu kéo chị dâu ư?
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ trong lòng, lần này cũng động não được đấy chứ, còn biết chuyện Tông Cảnh Hạo để tâm nhất nữa, cũng không giấu người không có đầu óc, sao tới chuyện của mình là như thằng ngốc vậy chứ?
“Không phải anh ta luôn ở cùng chúng ta sao? Tin tức ở đâu ra?” Tô Trạm mụ mị đầu óc, rất nhanh đã đoán ra: “Lẽ nào anh ta âm thầm phái người điều tra?”
Thẩm Bồi Xuyên: “.....”
Tô Trạm không phát hiện ra khuôn mặt không chút xấu hổ của Thẩm Bồi Xuyên, tự nói tự trả lời: “Thật không nghĩa khí, ngay cả hai chúng ta cũng giấu, đáng thương cho chúng ta thấy anh ta đáng thương còn đi điều tra giúp nữa, ai biết người ta đã tự điều tra rồi.”
“Người ta còn biết lo cho vợ mình, còn cậu thì sao?” Thẩm Bồi Xuyên không nhịn được nói một câu.
Nhắc tới Tô Trạm, vẻ mặt của Tô Trạm không dễ chịu như khi nãy nữa mà buồn rầu nói: “Cũng không phải anh không biết tình cảnh của tôi, lúc đó còn giấu tung tích Tần Nhã của tôi, tôi chỉ biết một điều là ở chỗ chị dâu, bây giờ cũng không biết cô ấy ở đâu rồi, tôi không dám đột ngột đi tìm cô ấy, tôi sợ làm cô ấy bỏ chạy, tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi kϊƈɦ động, sẽ lại bị tổn thương.”
Anh quay qua nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Bội Xuyên, trong lòng tôi cũng có nỗi khổ.”
Thẩm Bồi Xuyên chép miệng: “Đừng nói gì nữa, uống đi.”
Là anh em của Tô Trạm, anh đã cố gắng nhắc nhở anh, anh ta không nghĩ tới khả năng đó cũng không thể trách anh.
Hai người trở về khách sạn, gọi rượu về phòng uống, uống say rồi, còn rất say.
Tới sáng còn không dậy nỗi, hai người đàn ông một người nằm trêи sofa, một người nằm bò trêи giường, không ai lo cũng không ai quản, để mặc họ ngủ say, khi tỉnh lại đã là chợp tối, họ đi tắm rửa thay đồ rồi mua vé về nước.
Bên Tông Cảnh Hạo, anh đã nghỉ ngơi ở khách sạn gần sân bay nước Y được một đêm, sáng sớm ra đã bay tới thành phố C, hơn bốn giờ chiều đã hạ cánh tới thành phố C của nước Z.
Khoảng thời gian này trời rất sáng, ánh nắng không quá gắt, không nóng như buổi trưa nhưng cũng có thể cảm nhận được độ nóng.
So với trước đây đi đâu cũng có người thác tùng, quần áo đồ ăn thức uống đều có người sắp xếp, Tông Cảnh Hạo không phải lo lắng gì, nhưng lần này tới đây vội vàng, anh không dẫn theo lấy một người. Vì thời tiết nóng, trêи người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, ngồi trêи máy bay một thời gian dài, áo sơ mi cũng bị nhăn không ít. Anh vắt áo vest trêи tay phải rồi lách qua dòng người đi ra khỏi sân bay.
Sân bay đông người nên có nhiều taxi chở khách, có xe trống ở cửa chờ những hành khách này.
Tông Cảnh Hạo liền lên một chiếc taxi nói rõ địa chỉ.
Tài xế bèn mở cửa xe ra, rất nhanh sau đó chiếc taxi đã dừng ở trước cửa khu dân cư Ung Cảnh Hòa Phủ, Tông Cảnh Hạo lấy tiền từ trong ví đưa cho tài xế, một chiếc ví và một cái điện thoại là hành lý duy nhất của anh.
Anh đẩy cửa xe bước xuống xe, cổng đình có rào chắn và lính canh canh gác, công trình xây bằng đá cao chót vót phía trêи có khắc bốn ký tự Ung Cảnh Hòa Phủ, anh đứng ở cổng nhưng nhất thời không dám nhúc nhích..
Anh không biết đột nhiên xuất hiện trước mắt cô như vậy có thể nói gì với cô.
Có thể lòng không suy nghĩ gì không.
Đáp án là không, chuyện của Văn Khuynh còn chưa xử lý xong, anh không biết bản thân có thể dùng vẻ mặt gì để đối diện với cô, không biết câu đầu tiên có thể nói gì với cô.
Tới giờ phút này, anh mới thực sự cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, biết được lý do tại sao cô muốn đi.
Xem ảnh 1
“Chắc sắp rồi, ngày mai là có thể về.” Sau khi Lâm Tân Ngôn nghe điện thoại của Tần Nhã, biết dược tình hình bên đó có nhiều chuyện cần phải xử lý nên không về nước ngay.
Trong tay cô xác rất nhiều đồ.
Hai đứa bé muốn ăn vằn thắn, Lâm Tân Ngôn đã mua vỏ vằn thắn và thịt về nhà làm cho chúng ăn.
Nghe thấy tiếng nói, Tông Cảnh Hạo đang đứng trước cửa liền quay đầu lại nhìn, bóng nước một lớn hai nhỏ liền lọt vào tầm mắt.
Hai đứa nhỏ không có thay đổi gì, Tông Ngôn Thần mặc áo cộc tay màu trắng, quần màu be, chân đi giày thể thao màu trắng. Tông Ngôn Hi mặc váy liền màu hồng rìa hoa, đi xăng đan đính đá để lộ bắp chân nhỏ. Hai đứa bé nắm tay nhau vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Khác với Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi không điềm đạn, đi đường còn chọn chỗ có lá rụng mà đi lên, Lâm Tân Ngôn cũng mặc một chiếc váy voan, có thắt lưng mảnh quanh eo, thắt nơ bên phải, cái bụng vốn dĩ không nhô ra nay đã hiện rõ, gió nhẹ thổi qua khiến váy ôm sát người. Đôi tay trần trắng nõn xách đồ, cô nhìn xuống hai đứa trẻ với nụ cười nhàn nhạt trêи môi.