Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 518 - Chương 518: Không Ngăn Lại Kịp

Chương 518: Không ngăn lại kịp - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 518: Không ngăn lại kịp


Cứ nhìn, cứ nhìn, nó lại khiến anh nhớ đến nụ hôn mà anh trao cho Lâm Tân Ngôn, tuy cô không tỉnh táo nhưng anh rất thích dáng vẻ của cô, có máu có thịt, có thất tình lục ɖu͙ƈ, cảm xúc chân thật hoà tan với nhau.

Cô ấy sinh động như vậy, khiến anh thích cô ấy đến như vậy.

Tuy cô chỉ ở lại có mấy tiếng nhưng nó cũng đủ để bù đắp lại những khoảng thời gian xa nhau.

Hoặc có lẽ là bởi vì tâm trạng của cô ấy rất tốt nên cô biểu lộ cảm xúc đó ra cả ngoài. Tô Trạm đứng trước abanf làm việc, anh nhìn thấy Tông Cảnh Hạo lộ ra nụ cười, cảm giác như cả gương mặt đang nở hoa, ấp áp nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn đang mỉm cười.

“Cậu nhặt được tiền à?” Nếu không sao lại cười đến vui vẻ như vậy?

Đúng là cảnh Tây Dương, cảnh đẹp hiếm gặp.

Anh vui vẻ như vậy có lẽ bởi vì trong điện thoại có thứ gì đó, Tô Trạm định ngó xem còn chưa nhfin rõ thì Tông Cảnh Hạo đã thoát khỏi màn hình đó, anh thu lại cảm xúc, trở về với ánh mắt thâm trầm.

Tô Trạm xoa xoa đầu, trong lòng tự nhủ đúng là đồ nhỏ mọn.

Chỉ nhìn một tẹo thôi màu, không cho xem thì không cho xem, việc gì phải tỏ thái độ chứ.

Lúc này có điện thoại đến, giọng của trưởng phòng ngoại giao vang lên: “Tổng giám đốc Tông, anh tìm tôi à?”

Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Anh xem tin tức chưa?”

Bên kia đáp đã xem rồi.

“Tôi xem qua, bức ảnh đó hình như là bức ảnh được người khác vô tình chụp được, không phải do người khác dàn dựng, anh tìm bên truyền thông, dừng tin đó lại.”

Sau khi xem xong tin tức, anh chú ý tra xem nơi bắt đầu phát tin, là một nhân vật nhỏ nhoi, ban đầu chẳng mấy ai chú ý, bên dưới chỉ có vài ba cái bình luận, nhưng sau khi được truyền thông, tin tức mới bạo phát, truyền đi khắp nơi.

Chỉ cần không có ai đứng đằng sau thì chuyện này cũng dễ giải quyết hơn.

“Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay.”

Tông Cảnh Hạo ừ đáp lại, anh cầm điện thoại trêи bàn rồi đứng dậy, cầm chiếc áo khoác trêи ghế. Sau đó anh nhìn Tô Trạm: “Cậu vẫn phải đến bên trường một chuyến, có một sinh viên có nick weibo là “Tôi là tương cà”, để trường nói với người này viết một bản đính chính, sau đó tôi sẽ để văn phòng ngoại giao liên hệ, đưa tin làm dịu lại.”

Nói xong anh bước nhanh ra ngoài.

Tô Trạm còn chưa hiểu, anh gọi Tông Cảnh Hạo lại: “Vậy chuyện về bức ảnh thì giải quyết như thế nào?”

Dù gì cũng có mặt trêи ảnh, chuyện này nói như thế nào chứ?

Tông Cảnh Hạo không quay lại: “Chuyện này người của văn phòng ngoại giao sẽ xử lý.”

Hiện giờ chỉ cần dừng lại tin tức này là được, gỡ bài đó xuống sau đó lại đăng một bài xoa dịu, còn chuyện bức ảnh kia là thật hay giả, cứ để bọn họ tìm một lý do hợp lý là có thể giải quyết được rồi còn.

Tô Trạm gật đầu: “Vậy được, tôi lại qua bên đó.”



Tông Cảnh Hạo không đáp lại, anh phải đi về chỉn chu lại bản thân, thay bộ đồ mới, áo sơ mi đã nhăn nhúm hết, cảm giác này khiến anh rất khó chịu.

Tô Trạm quay lại nhìn Tang Du, anh không thể dẫn Tang Du về lại trường được, như thế dày vò người ta quá.

Trong lúc anh không biết xắp xếp Tang Du như thế nào, điện thoại trong túi lại reo lên, là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện tới, thấy vậy anh liền bắt máy ngay: “Cậu có chuyện gì?”

“Vừa mới về cục, đợi chút nữa phải gặp lãnh đạo, cậu gặp Tang Du chưa, cô ấy sao rồi?”

Tô Trạm xoay đầu nhìn Tang Du đang im lặng, trong lòng thầm nghĩ hai người này cũng ăn ý với nhau phết, câu đầu tiên bao giờ cũng hỏi về tình hình của nhau trước.

“Cô ấy không sao, đang ở bên cạnh tôi, cậu lo cho bản thân mình đi, đừng mất việc đấy. Người thô thật như cậu không làm được việc khác đâu.” Tô Trạm cố ý nói như vậy trước mặt Tang Du, nếu xử lý không tốt anh chắc chắn sẽ bị trách phạt, nhưng cũng không đến nỗi bị mất việc.

“Đội trưởng Thẩm, cục trưởng Tống mời anh đến phòng làm việc.”

Tô Trạm nghe thấy tiếng có người gọi Thẩm Bồi Xuyên, anh nhanh chóng nói lại: “Không sao, chút nữa tôi gọi lại.”

Nói xong liền tắt máy ngay lập tức.

Tang Du tiến lên hỏi: “Vừa rồi có phải là đội trưởng Thẩm không?”

Tô Trạm gật đầu: “Có lẽ là đi nghe chửi đây mà.”

“Anh có thể nói cho tôi biết anh ấy làm ở cục nào không, tôi muốn đi xem anh ấy như thế nào.” Tang Du biết hiện giờ cô xuất hiện không hợp lý chút nào nhưng cô sẽ không làm mọi chuyện phức tạp thêm: “Tôi đợi bên ngoài, sẽ không lộ mặt để gây thêm phiền phức cho anh ấy đâu.”

Tô Trạm nhìn cô hai giây rồi gật đầu: “Được, tôi đưa cô đi.”

Anh tính toán xong, anh dẫn Tang Du qua đó, để cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp cho cô ấy, sau đó anh sẽ tới trường.

Đưa Tang Du qua đó, anh muốn hai người họ có thêm thời gian bồi đắp tình cảm.

Tuy ảnh thân mật của bọn họ được truyền đi nhưng Tô Trạm biết, theo tính cách của Thẩm Bồi Xuyên, dù anh ấy có cảm tình tốt với Tang Du thì anh ấy cũng không hôn cô trước mặt nhiều người như thế.

Đổi góc độ khác, có lẽ là do Tang Du chủ động.

Anh chau mày nhìn Tang Du, không ngờ cô ấy lại cởi mở như vậy.

Ra khỏi phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo, anh đến tìm Quan Kình, anh không lái xe của mình đi mà ngồi taxi cũng không tiện lắm, phải đợi xe nữa nên anh định mượn xe của Quan Kình đi.

Hôm nay Quan Kình không đi đâu, nên đưa chìa khoá cho anh ngay.

Anh dẫn Tang Du đến cục, trêи đường anh còn gọi điện cho cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên, để bọn họ đứng chờ sẵn ngoài cổng.

Đến nơi anh giao Tang Du cho cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên, sau đó anh mới lái xe đến trường.



Dù Tô Trạm không giới thiệu Tang Du là ai, nhưng cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên vẫn nhận ra được cô gái này, dù gì tin tức cũng đã truyền rất rộng.

Lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, người của Thẩm Bồi Xuyên đều không tin đó là thật.

Nhưng người lại đứng trước mặt, bảo không tin không được, Thẩm Bồi Xuyên đúng là có bạn gái, còn tìm một cô gái “non” nữa.

“Cô đi theo họ vào trong đi.” Một người cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên tên Tiểu Lưu nói.

Tang Du không động đậy mà chỉ hỏi: “Tôi xuất hiện ở đây như vầy có đem lại phiền phức cho anh ấy không?”

Sau chuyện này, cô càng trở nên thận trọng hơn.

Tiểu Lưu không kiêng nể gì cả, anh nói thẳng: “Đã thêm phiền phức rồi mà.”

Tang Du cắn môi.

Tiểu Lưu nhận ra mình nói thẳng quá, khiến người ta không được thoải mái, anh giải thích: “Tôi là người thô tục, không biết cách nói chuyện, cô đừng để ý.”

“Không đâu.” Tang Du lập tức nói.

“Tôi dẫn cô đến phòng làm việc của đội trưởng Thẩm đợi anh ấy nhé.” Tiểu Lưu nói xong liền đi trước dẫn đường, sợ bản thân lại nói sai gì đó nên anh không nói nữa.

Anh ấy nghĩ là, Tang Du là người trong cuộc, cho cô ấy đi giải thích với đội trưởng Thẩm cũng tốt.

Vốn định dẫn Tang Du đến phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên, sau đó anh lại đổi đường, dẫn cô đến phòng làm việc của cục trưởng.

Đến cửa, lúc anh định gõ cửa thì bên trong truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ, động tác của Tiểu Lưu dừng lại, anh không dám gõ cửa nữa, tức giận tới mức đập đồ rồi, cơn giận này đúng là không nhỏ đâu.

Lúc này mà đi vào thì chẳng dí đầu vào họng súng thì là gì.

Thẩm Bồi Xuyên lúc này chắc đang ăn mắng rất thê thảm.

Tang Du đứng khá gần, cô cũng nghe thấy âm thanh đó, cô lại gần gõ cửa.

Lỗi lầm của cô không thể để cho đội trưởng Thẩm gánh chịu được.

Tiểu Lưu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, anh không ngờ rằng cô lại chủ động ra gõ cửa: “Cô không nghe thấy động tĩnh bên trong à?”

“Tôi nghe thấy nên mới gõ cửa.” Tang Du nắm chặt tay, ngữ khí của cô càng thêm kiên định.

Tuy trong lòng cô rất sợ hãi nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ ràng với cấp trêи của Thẩm Bồi Xuyên.

“Vào đi.”

Lúc này bên trong truyền ra tiếng người nói, Tiểu Lưu biết không ngăn kịp nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment