Chương 53: Sinh non - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 53: Sinh non
Lâm Tử Lạp nhíu mày, anh nghe điện thoại của Tần Lộ Khiết thì ôm mình làm gì? Để mình nghe bọn họ lời ngon tiếng ngọt sao?
Tâm trạng cô tự nhiên trở nên nặng nề, dùng sức tránh né, cô càng tránh Tông Triển Bạch ôm càng chặt, nhỏ giọng: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Tử Lạp còn muốn nhúc nhích nữa, môi của Tông Triển Bạch đã dán bên tai cô, hơi ý cảnh cáo: “Ngoan một chút để tôi nghe điện thoại, nhé?”
Lâm Tử Lạp không dám nhúc nhích nữa, yên tĩnh lại trong giọng nói trầm khàn của anh.
Tông Triển Bạch cong môi, tựa như rất vừa lòng vì Lâm Tử Lạp im lặng, ngón tay anh lơ đãng sờ thịt trên lưng cô cách một tầng vải.
Nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói dồn dập của một người đàn ông: “Tổng Giám đốc Tông, cô Tần xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.”
Cái gì?
Tần Lộ Khiết xảy ra tai nạn xe cộ?
Vì ngồi gần, ngay cả Lâm Tử Lạp cũng nghe thấy.
Cô quay đầu nhìn Tông Triển Bạch, lúc này anh đang nhìn cô, cũng rất bất ngờ vì tình huống này: “Chuyện khi nào?”
“Một tiếng trước.”
Tông Triển Bạch buông Lâm Tử Lạp ra, đứng lên lấy áo khoác, sau khi đi mấy bước mới nghĩ tới vẫn còn Lâm Tử Lạp ở đây, anh nhìn cô: “Tôi phải qua đó một chuyến.”
Lâm Tử Lạp cũng nhìn anh: “Đi đi.”
Đó là bạn gái của anh, người phụ nữ anh thích, bây giờ gặp nguy hiểm, anh muốn đi cũng phải.
Anh mím môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, mặc áo khoác vào sải bước rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Đặt vé máy bay đến nước A cho tôi, chuyến bay gần nhất.”
Lâm Tử Lạp nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa của anh, cười chua xót.
Đây mới là quỹ đạo vốn có, cô là cô, mà “bọn họ” là “bọn họ”.
Cô là thứ dư thừa, rõ ràng bọn họ là một đôi người yêu yêu nhau, lại bị cô phá hoại.
“Cậu chủ vội vàng đi đâu thế.” Má Vương đi vào hỏi.
Khó khăn lắm mới về sớm một lần, hai người không nên ở lại bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn sao? Công việc có bận rộn như vậy ư?
Má Vương không hiểu, rất không hiểu.
Còn rất không vui.
Tiền còn chưa đủ nhiều ư?
Chẳng lẽ chuyện lớn cả đời không quan trọng à?
Lâm Tử Lạp mím môi cười: “Cô Tần xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy đi xem thử.”
Sắc mặt má Vương lập tức trở nên nặng nề, bây giờ mới yên tĩnh mấy ngày, người phụ nữ kia lại gây chuyện rồi?
“Cô ta xảy ra tai nạn giao thông thì phải tìm bác sĩ chứ, cậu chủ cũng không phải bác sĩ, chẳng lẽ có thể chữa bệnh cho cô ta à?” Má Vương không được vui lắm, trên mặt đã viết ra mấy chữ tôi không vui luôn rồi.
Lâm Tử Lạp đi qua, lấy lá cây trên vai má Vương xuống, bình tĩnh nhìn về phía nhân viên cắt sửa cây cối cách đó không xa: “Má Vương không nhìn ra được tôi mới là một người dư thừa ư? Bọn họ mới là kẻ yêu nhau thật lòng.”
Cái gì?
Cậu chủ và cái đồ vợ bé kia yêu nhau thật lòng.
Má Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có ai nói chồng mình và người phụ nữ khác yêu nhau thật lòng ư, đầu óc cô bị nước vào à?
“Cô mới là người vợ bà chủ quyết định cho cậu ấy, cô là theo lời mai mối của ba mẹ, cô ta tính là cái gì?” Má Vương oán hận trừng Lâm Tử Lạp: “Cậu ấy đi là cô cho đi luôn, có thể tranh giành một chút không?”
Lâm Tử Lạp thầm cười khổ trong lòng, đưa tay ôm lấy bà lão đáng yêu này, Lâm Tử Lạp biết bà là vì tốt cho mình, hy vọng mình và Tông Triển Bạch hoà hợp.
Nhưng bà không hiểu quan hệ giữa cô và Tông Triển Bạch.
“Má Vương, dì đối xử tốt với con như vậy, nếu con không nỡ đi thì phải làm sao đây?”
Má Vương ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Cô muốn đi đâu?”
Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, cô lấy Tông Triển Bạch, chính là người của nhà họ Tông, cô còn đi đâu?
Trong mắt má Vương, người vợ phu nhân tự quyết định mới là người vợ thật sự của Tông Triển Bạch, đám yêu ma quỷ quái khác bà đều không chấp nhận.
Còn mười mấy ngày nữa, hôn nhân của cô và Tông Triển Bạch đã đủ một tháng rồi, đến lúc đó cô cũng nên rời đi.
Lâm Tử Lạp kéo má Vương: “Tôi muốn đi ra ngoài một lát.”
“Được, tôi đi với cô.” Má Vương rất quen thuộc tình hình ở đây, đúng lúc có thể trò chuyện với cô.
Lâm Tử Lạp ăn bữa tối xong trở về phòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại, tới nửa đêm, buồn ngủ lắm mới từ từ thiếp đi.
Nước A.
Tông Triển Bạch xuống máy bay, nhân viên Tạ Bác đi theo Tần Lộ Khiết đợi ở lối ra của sân bay, thấy Tông Triển Bạch đi ra thì bước nhanh đến nghênh đón.
“Tổng Giám đốc Tông.”
“Bây giờ người sao rồi?” Tông Triển Bạch vừa đi vừa hỏi.
“Tạm thời đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, được sắp xếp vào phòng bệnh rồi, nhưng…” Tạ Bác muốn nói lại thôi, hình như không biết nên nói thế nào.
Tông Triển Bạch lạnh lùng nói: “Đừng có thừa nước đục thả câu với tôi, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Tạ Bác nâng mắt nhìn thoáng qua Tông Triển Bạch, lại vội vàng dời mắt đi: “Cô Tần sinh non rồi…”
Tông Triển Bạch dừng chân, híp mắt lại: “Cậu nói cái gì?”
Khí thế mạnh mẽ của anh ép xuống, khiến người ta không thở nổi.
Tạ Bác nuốt một ngụm nước miếng: “Cô… cô Tần sinh non rồi, bác sĩ nói cô ấy mang thai sắp ba tháng, vì bị tai nạn nên không còn nữa.”
Tông Triển Bạch như bị sét đánh.
Anh tức giận siết chặt tay, không biết đang tức giận điều gì.
Anh càng bước nhanh hơn, Tạ Bác phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Sau khi lên xe, Tạ Bác im lặng lái xe, không dám thở mạnh, sợ chọc giận người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở bệnh viện.
Tạ Bác dừng xe xong thì chạy ra phía sau, vừa định kéo cửa xe, cửa đã bị Tông Triển Bạch đẩy ra, anh ta vội vàng lùi sang một bên.
Tông Triển Bạch xuống xe, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này bên này là ban ngày, trong nước đã là ban đêm.
Anh buông tay nhìn thoáng qua Tạ Bác: “Dẫn đường.”
Anh ta lập tức chạy tới dẫn đường: “Tổng Giám đốc Tông, bên này.”
Xuyên qua hành lang, Tạ Bác dẫn Tông Triển Bạch đi vào phòng bệnh của Tần Lộ Khiết: “Cô Tần ở bên trong.”
Tông Triển Bạch đứng yên trước cửa hai giây mới đẩy ra đi vào.
Trong phòng bệnh có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, Tần Lộ Khiết sắc mặt yếu ớt nằm trên giường, thấy Tông Triển Bạch thì muốn ngồi dậy: “Bạch, sao… sao anh lại tới đây?”
Tông Triển Bạch bước nhanh qua đỡ cô ta: “Bị thương, đừng lộn xộn.”
Tần Lộ Khiết vùi trong lòng anh: “Sao anh lại biết em bị thương?”
Tạ Bác đứng ở cửa cúi đầu, Tần Lộ Khiết làm như hiểu ra, chỉ vào anh ta: “Là anh nói với Bạch à?”
“Bác sĩ nói cô nguy hiểm đến tính mạng, tôi… tôi bèn tự quyết định thông báo với Tổng Giám đốc Tông…”
“Ai cho anh nhiều chuyện?!” Tần Lộ Khiết tức giận cầm gối muốn đập lên người anh ta.
“Tạ Bác, cậu ra ngoài trước đi.” Tông Triển Bạch ôm lấy Tần Lộ Khiết đang kích động, an ủi vỗ lưng cho cô ta: “Sao lại gạt anh?”
Tâm trạng của Tông Triển Bạch rất phức tạp.
Tần Lộ Khiết cúi đầu, nước mắt liên tục rơi xuống: “Em nói sao đây? Lúc em phát hiện đã hai tháng rồi, lúc đó anh đã kết hôn với cô Lâm, em vốn nghĩ đợi anh và cô Lâm kết thúc quan hệ mới cho anh một bất ngờ, không ngờ…”
Nói xong, cô ta gào khóc, ôm chặt lấy Tông Triển Bạch: “Bạch, con của chúng ta không còn nữa.”
Cô ta khóc đến tan nát cõi lòng: “Bạch, là em có lỗi với anh, em không bảo vệ tốt con của chúng ta…”
Tông Triển Bạch cau mày, trong mắt anh có cảm xúc không rõ ràng.
Biết mình từng có con, trong lòng anh hơi xúc động.
Người đàn ông nào cũng có khát vọng muốn làm cha cả.
Người phụ nữ này mang thai con của anh, anh lại điều đến bên này.
Nếu anh không điều cô qua đây, sẽ không xảy ra tai nạn giao thông, đứa nhỏ cũng sẽ không bị sinh non.
Anh nhắm mắt lại: “Đây không phải lỗi của em.”
Là lỗi của anh, là anh điên rồi, muốn tìm cảm giác quen thuộc khó hiểu trên người Lâm Tử Lạp…