Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 533 - Chương 533: Người Không Thể Làm Giả

Chương 533: Người không thể làm giả - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 533: Người không thể làm giả


“Em cũng không biết là gì, vệ sĩ nói chị có bưu kiện, em xem rồi, viết tên của chị nên lấy qua cho chị.”

Tần Nhã thấy bên trêи không viết tên và địa chỉ người gửi hơn nữa túi tài liệu bên trong vẫn còn nguyên: “Lẽ nào là tài liệu gì đó?”

“Chị mở ra xem đi.” Tần Nhã đưa cho cô.

Lâm Tân Ngôn nhận lấy xé rách miệng túi, bên trong không phải tài liệu mà là một xấp ảnh.

Có vẻ như vì tò mò, cô đưa tay vào trong lấy chúng ra, nhưng những thứ bên trong thật sự khó coi.

Những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng là người trong bức ảnh.

Mặt cô trắng bệch, hai tay run lên, nhưng vẫn không ngừng xem tấm tiếp theo, tấm nào đều rõ ràng như nhau.

Tần Nhã thấy sắc mặt cô không đúng liền quay qua nhìn: “Là cái gì...”

Cô còn chưa nhìn thấy, Lâm Tân Ngôn đã để lại vào trong túi, hơn nữa còn rất vội vàng như sợ người khác nhìn thấy, giả vờ như không có chuyện gì: “Không có gì.”

“Nhưng em thấy sắc mặt chị không tốt lắm.” Tần Nhã chau mày.

Cô nói không có gì nhưng vẻ mặt không lừa được người khác, rõ ràng không giống bình thường.

Ánh mắt của Tần Nhã dán chặt vào túi tài liệu trong tay Lâm Tân Ngôn, trong đó đựng cái gì? Có thể khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi?

“Có lẽ do chị hơi mệt, Tần Nhã em để chị ở một mình một lúc.” Lâm Tân Ngôn quay lưng về phía Tần Nhã.

Bây giờ cô cần yên tĩnh.

Tần Nhã đồng ý, Lâm Tân Ngôn không nói, có lẽ là không muốn nói, chỉ hy vọng nếu có chuyện Lâm Tân Ngôn cũng đừng giấu trong lòng mà sau khi bình tĩnh lại có thể nói cho cô biết.

Dù gì thêm một người biết sẽ thêm một cách giải quyết.

Sau khi Tần Nhã rời đi, Lâm Tân Ngôn kéo ghế ngồi xuống, sau khi bình tĩnh lại, cô lại lấy tấm ảnh ra, dù đã chuẩn bị xong tâm lý những vẫn còn kϊƈɦ động, dù sao nhân vật chính phía trêи cũng là người mà cô quan tâm.

Cảnh giường chiếu lộ liễu, nhân vật chính là Tông Cảnh Hạo và một người phụ nữ, còn có rất nhiều ảnh, tấm nào cũng rõ mặt.

Cho dù nhìn thế nào cũng không nhận ra sơ hở, không phân biệt được thật giả.

Cô tự nói với bản thân đây nhất định là giả, nhất định có người cố ý gửi cho cô.

Nhưng trái tim lại vẫn rất đau nhói.

Cô cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh, kϊƈɦ động không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Gửi cho cô bưu kiện không ghi địa chỉ và tên người gửi, rõ ràng là không muốn cho người khác biết, như vậy có thể thấy người gửi những thứ này cho cô chắc chắn có mục đích.

Còn về mục đích gì, cô cũng không rõ.

Có lẽ là người có mâu thuẫn với Tông Cảnh Hạo? Biết quan hệ giữa anh và cô nên mới cố ý gửi cho cô xem?

Cô không thể không biết.

Chuyện này cô không giải quyết được, nghỉ tới nghĩ lui, cô liền tìm một túi tài liệu không dùng tới để đựng và đóng lại.



Khi cô đi ra ngoài, Tần Nhã đang tiếp khách nên không đi tới làm phiền nữa.

Thiệu Vân xách một giỏ nho đi vào, mỉm cười nói với Lâm Tân Ngôn: “Chú đi qua Đường Tiên, hái trong vường nho đó, tươi lắm, cho cháu này.”

Lâm Tân Ngôn có tâm sự nên vốn không muốn ăn gì nhưng Thiệu Vân có ý tốt nên cô cũng mỉm cười nói với ông: “Cháu cảm ơn.”

“Không cần ngại, để chú đi rửa qua.” Thiệu Vân xách giỏ nhỏ vào trong, rất nhanh đã bưng ra một đĩa nho xanh sạch sẽ, không lớn lắm nhưng nhìn sáng bóng như pha lê. Ông bưng tới: “Cháu nếm thử đi.”

Lâm Tân Ngôn vặt một trái nếm thử cũng không biết vị như thế nào, trong đầu cô chỉ toàn là những bức ảnh khi nãy.

Cô nhìn Thiệu Vân: “Chú nói xem, nếu như hai người không có dính dáng gì tới nhau có thể xuất hiện trong cùng một bức ảnh không?”

Thiệu Vân nhổ vỏ nho ra nheo mắt nhìn cô: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Trong lòng, Lâm Tân Ngôn vẫn tin tưởng Tông Cảnh Hạo, nhưng vẫn có chút không chắc chắn, khi thấy Thiệu Vân tới liền muốn tìm một lý do tự an ủi bản thân, nói những bức ảnh đó là ảnh ghép.

Sau đó cô có thể nói với mình, những bức ảnh đó đều là giả, vậy thì trong lòng sẽ dễ chịu một chút.

Cô nhếch môi: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”

“Đương nhiên có thể, kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, cái gì mà không làm giả được? Người còn có thể làm giả chứ đừng nói ảnh.” Phụ nữ hiện giờ còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ sửa đổi mặt mũi, không có điều kiện cũng có thể dùng app chỉnh ảnh để đăng lên mạng.

Giả tới mức không thể giả tạo hơn.

Nói rồi, ông lấy nho lên: “Ngọt như vậy sao cháu không ăn.”

“Cháu vừa ăn xong ăn nên bây giờ không ăn nổi.” Cô tìm một cái cớ vì thực sự ăn không nổi nhưng nghe Thiệu Vân nói vậy tâm trạng cô cũng dễ chịu nhiều rồi.

Thiệu Vân cũng không bắt ép: “Vậy được, đợi khi nào muốn ăn lại ăn tiếp, nếu thích ăn thì nói với chú, chú hái tiếp cho cháu.”

Lâm Tân Ngôn đồng ý.

“Bên xưởng thế nào rồi?” Cô nói sang chuyện khác.

“Thiết bị đang sản xuất thử, nếu như không có vấn đề gì có thể đưa vào sản xuất, nhưng sắp tới không thể nhận đơn nữa, đơn hàng trước đó đã đủ làm một đợt rồi.” Thiệu Vân cảm thán: “Không ngờ, cháu tuổi còn trẻ mà biết được không ít, loại vải này không tốt như vậy mà, sao lại có nhiều người mua vậy chứ.”

“Đương nhiên ông không thấy tốt rồi, người trong nghề mới biết thưởng thức.” Tần Nhã tiếp khách xong liền tới.

Thiệu Vân không thích Tần Nhã nói ông là người ngoài ngành.

“Chỉ có mình cô trong ngành.” Ông lại nhét một quả nho vào trong miệng.

Hôm nay Thiệu Vân mặc môt chiếc sơ mi mào trắng, cổ áo và cổ tay đều màu vàng, bên dưới là chiếc quần SpongeBob lớn màu vàng.

Tần Nhã nhìn ông từ trêи xuống dưới rồi chép miệng.

“Ánh mắt gì đây?” Thiệu Vân cúi đầu nhìn xuống cũng không có chỗ nào không ổn.

“Không, chỉ cảm thấy ông mặc rất đẹp.” Tần Nhã biết ông thích nghe, gu ăn mặc của ông là vậy, đó là sở thích của ông, thích quần áo lòe loẹt.

Quả nhiên nghe Tần Nhã khen mình đẹp trai, ông lại đứng thẳng người rồi.

“Chú hai, mấy thiết kế cháu đưa cho chú thế nào?” Tần Nhã và ông cũng không quen thân lắm nhưng thân thiết với Lâm Tân Ngôn, cho dù ông có ăn mặc hoa hòe thế nào, theo vai vế cô không thể gọi thẳng tên ông mà vẫn gọi chú hai như Lâm Tân Ngôn.

Nhưng sau hai tháng tiếp xúc cùng làm việc, cũng có chút giao tình.



Nhìn có vẻ ông không đứng đắn nhưng thật ra làm việc cũng rất đáng tin tưởng, ngoài việc thích người khác khen mình trẻ tuổi đẹp trai ra thì cũng không có khuyết điểm gì.

Nhưng ông còn một khuyết điểm là thích ăn mặc lòe loẹt, luôn cảm thấy mặc như vậy sẽ khiến mình trông trẻ hơn.

“Được chứ, chắc cháu cũng nhận ra chú thích kiểu gì, nên cứ thiết kế cho chú theo kiểu này.” Thiệu Vân mỉm cười ghé sát lại: “Cháu nói xem, có phải chú rất biết ăn mặc.”

Tần Nhã: “....”

Lâm Tân Ngôn ở bên cạnh không nhịn được, đây mà gọi là biết ăn mặc sao?

“Cái đó không gọi là biết ăn mặc mà là sở thích của chú.” Tần Nhã vặn lại.

Nếu như vậy mà là biết ăn mặc thì thế giới này loạn mất.

Khắp thế giới đều hoa hòe hoa sói.

“Sở thích cũng được.” Tóm lại ông thích.

“Được rồi, chú còn có việc đi trước đây.” Thiệu Vân là người bận rộn nhất, vừa phải trông coi công ty vừa phải giúp Lâm Tân Ngôn.

Sau khi Thiệu Vân đi, Tần Nhã mới dám nhắc: “Vừa nãy trong cái túi đựng gì vậy, hình như em nhìn thấy...”

“Tiểu Nhã.” Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Tân Ngôn ngắt lời: “Giúp chị đưa cái này cho Tông Cảnh Hạo.”

Tần Nhã nhìn cô, không cầm ngay mà cảm thấy hơi bất ngờ vì đột nhiên cô nhắc tới Tông Cảnh Hạo.

“Chắc em có liên hệ với anh ấy đúng không?” Khi nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Tần Nhã nói dối đưa hai đứa nhỏ đi ăn cá bọc giấy nhưng thực ra là đi ăn đồ Tây, chắc là đi gặp anh.

Nếu không thì cô ấy cũng không cần nói dối.

Chắc Tông Cảnh Hạo không định lộ mặt nên bảo Tần Nhã đưa hai đứa nhỏ ra ngoài cho anh lén nhìn.

Còn về tại sao lại để Tô Trạm ra mặt, cô cũng không rõ, có lẽ chỉ nhìn trộm không đủ thỏa nỗi nhớ nhung của anh với hai đứa nhỏ nên muốn đưa chúng về thành phố B mấy ngày.

Tần Nhã hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy túi tài liệu. Tô Trạm đã xuất hiện rồi, nếu như Lâm Tân Ngôn còn không phát hiện ra mới là lạ.

“Là đồ anh ây gửi cho chị?” Tần Nhã hơi tò mò dù gì khi nãy cô thấy sắc mặt của Lâm Tân Ngôn cũng rất khó coi.

“Không phải, em cứ đưa cho anh ấy là được. Nếu như anh ấy hỏi, em cứ nói có người gửi cho chị, không ghi tên và địa chỉ, chị nghĩ chắc anh ấy biết là người nào.” Rõ ràng người đó nhắm vào anh.

Tần Nhã nói: “Em sẽ liên lạc với anh ấy ngay.”

“Hôm nay chị tan ca trước nhé.” Cô muốn tránh đi vì sợ nghe được tin tức về anh.

Lúc này cô rất muốn yên tĩnh một lát, ở đây cũng không có tâm trạng làm việc, đầu óc rối loạn, cho dù biết là giả nhưng cũng gây ảnh hưởng không ít tới tâm trạng cô.

Tần Nhã đồng ý với Lâm Tân Ngôn. Cô nhận ra tâm trạng của Lâm Tân Ngôn bị chuyện gì đó làm ảnh hưởng.

Cô cúi đầu nhìn túi tài liệu trong tay rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tông Cảnh Hạo.

Lúc này Tông Cảnh Hạo đưa hai đứa nhỏ tới Bạch Thành, thấy Tần Nhã gọi tới liền nghe máy ngay.
Bình Luận (0)
Comment