Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 585 - Chương 585: Bác Sĩ Đã Từng Nói Nói Qua Với Cô

Chương 585: Bác sĩ đã từng nói nói qua với cô - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 585: Bác sĩ đã từng nói nói qua với cô


Lâm Tân Ngôn không phản ứng hỏi: “Trêи cái gì?”

“Trêи người anh.” Anh cười.

Lâm Tân Ngôn: “...”

“Nhất định trong mắt người ngoài anh là người không gần nữ sắc. Là người đàn ông thanh cao và cấm ɖu͙ƈ, thực ra anh không phải như vậy.” Lâm Tân Ngôn xem ra rất hiểu rõ anh.

Người bên ngoài thanh lịch tao nhã, ẩn giấu bên trong tính trầm lặng, không ai biết rằng còn có mặt cuồng nhiệt.

Nói mười câu hết chín câu không nghiêm chỉnh.

Trước đây sao cô không phát hiện ra nhỉ?

Tông Cảnh Hạo cúi thấp người, môi khẽ hôn lên chóp mũi cô, cười hỏi: “Vậy anh là dạng gì?”

Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu tránh đi, lại bị chặn lại: “Không cho phép trốn.”

Anh mỉm cười, ánh mắt mang chút trêu ghẹo cô, Lâm Tân Ngôn quyết định không trốn tránh, chiếm lấy quyền chủ động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình của anh, bắt lấy cà-vạt, chậm rãi thu gần khoảng cách, cuối cùng dừng lại ngay cổ áo, mở một cúc áo.

Đầu ngón tay của cô như vô ý chạm vào da thịt anh, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, hầu kết chuyển động lên xuống, khàn giọng hỏi: “Làm sao, có muốn hiện tại làm thử?”

Cánh môi Lâm Tân Ngôn hồng hào, thật giống hai cánh hoa hé lộ, khóe miệng khẽ mở, giọng nói phảng phất mang theo ý cười ngượng ngùng: “Được không?”

Người đàn ông bình thường làm gì có ai nói không được chứ?

Mà anh là người đàn ông bình thường kia.

Làm gì mà có khả năng không được chứ?

Lâm Tân Ngôn đứng lên từ ghế sô pha, hất cằm lên nói: “Anh nằm xuống đi.”

Tông Cảnh Hạo tràn đầy nghi hoặc, hiện tại cô so với trước đây có vẻ phóng khoáng, thế nhưng cô thật sự cởi mở đến trình độ này sao?

“Nhanh lên một chút.” Lâm Tân Ngôn rất có tinh thần tự giác, đẩy ngã anh trêи ghế sô pha, trêи mặt mang theo vẻ sốt ruột không nhịn nổi.

Cô mặc váy, cố ý lộ ra đôi chân trần non mịn, thon gọn khẽ chạm qua anh. Cảm giác được nơi nào đó của anh, cô giả vờ hạ thân xuống gần, môi khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, đuôi lông mày nhướng lên đầy tình ý, ngón tay nhỏ nhắn không xương vuốt ve ngực anh, bên tai anh kiều diễm nhỏ nhẹ nói: “Nhắm mắt lại, anh nhìn em, em thật sự xấu hổ.”

Cô cúi người xuống, tức thì một lọn tóc nhỏ rơi xuống, những sợi tóc thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt anh nhẹ tựa như là lông chim phất qua tim anh, mềm mại câu dẫn hồn phách của anh.

Tông Cảnh Hạo chỉ thấy thân thể quá nóng.

Lâm Tân Ngôn chủ động nhiệt tình đối với anh, làm cho anh mừng như điên, anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đó là trước đây, bây giờ anh nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền hỗn loạn.

Lâm Tân Ngôn hôn lên mắt anh: “Em đi cởi quần áo, anh chờ em, không được mở mắt ra nhé.”

Tông Cảnh Hạo phối hợp nói cẩn thận với cô, nếu như trước đây thì anh sẽ hoài nghi, nhưng hiện tại anh khẳng định, cô hoàn toàn không muốn phát sinh việc này ở đây với anh, chỉ do cô muốn lừa anh thôi.

Có điều hiếm khi thấy cô thích thú như vậy, anh cũng muốn cô được vui vẻ nên sẽ phối hợp làm cho cô hài lòng.

Kỳ thực anh suýt chút nữa liền tin tưởng rằng Lâm Tân Ngôn sẽ làm đến cùng, nhưng cô lại bảo anh đừng mở mắt ra, một chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết, Lâm Tân Ngôn không phải thật sự muốn làm gì.



Lâm Tân Ngôn nhìn người đàn ông nằm ở ghế sô pha, che miệng cười khẽ, sau đó rón ra rón rén, vui vẻ đi tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài, cô cũng không phải điên mà ban ngày ban mặt cùng anh làm chuyện này ở văn phòng.

Ngay lúc cô đang muốn đóng cửa lại thấy thư ký mang đồ ăn đi đến, cô hướng đến thư ký làm động tác không được lên tiếng, thư ký hiểu ý liền im lặng đưa đồ ăn mua được cho cô.

Lâm Tân Ngôn tiếp nhận đồ ăn từ thư ký, nhỏ giọng nói: “Nói cho anh ấy biết tôi đi rồi.”

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết được, khi cô vừa mới đi đến cửa, người đàn ông bị cô mê hoặc liền mở mắt, hiện tại quần áo chỉnh tề đứng ngay sau lưng cô.

Thư ký muốn chào hỏi, Tông Cảnh Hạo khoát tay một cái, làm cho thư ký giả vờ không thấy anh, để Lâm Tân Ngôn nghĩ là mình đã lừa được anh.

Thư ký trong lòng có trăm cái dấu chấm hỏi: Hai vợ chồng này đang làm cái gì?

Sao lại hành động kỳ quái?

Thư ký nghĩ mãi mà không ra.

Lâm Tân Ngôn lấy theo đồ ăn, bắt xe về biệt thự, Quan Kình cũng từ biệt thự đi ra nghênh đón.

“Bà chủ.” Quan Kình nghiêm túc chào hỏi cô, cho rằng cô đã biết chuyên Lâm Cảnh Hạo tìm người làm, nên không nói thêm cái gì với cô.

Lâm Tân Ngôn nhìn xuống thấy hai tay anh ta trống trơn, cũng không thấy mang theo món đồ gì, lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Cô không biết sao?” Quan Kình bất ngờ sửng sốt một chút.

Lâm Tân Ngôn nhíu mày hỏi: “Biết cái gì?”

“Chủ tịch Tổng tìm người làm, ngày hôm nay tôi mang người đến, nếu như người làm không phù hợp thì cô nói với tôi, tôi sẽ tìm lại.” Quan Kình nghiêm túc trả lời.

Lâm Tân Ngôn vốn còn muốn cùng Tông Cảnh Hạo nói việc sẽ tìm người làm, không ngờ lại quên béng đi, không nghĩ tới vậy mà anh đã cho người làm: “Tôi biết rồi.”

Quan Kình nghiêm túc nói: “Vậy tôi về công ty.”

Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng.

Cô đi vào trong nhà, иɦũ ɦσα Vu đang giới thiệu thành viên trong nhà cho người làm mới và một số công việc hằng ngày nên chú ý.

“Đây là mợ chủ.” Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đi vào, иɦũ ɦσα Vu vội vàng giới thiệu.

Người làm hướng về phía Lâm Tân Ngôn chào hỏi: “Xin chào mợ chủ.”

Lâm Tân Ngôn muốn thấy Quan Kình tìm người làm mới ra sao, nhìn qua còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi, tóc búi ở sau đầu, cô ấy mặc một chiếc áo sơ-mi caro trắng xanh, quần đen ống đứng, nhìn đơn giản và mộc mạc, trêи người không mang trang sức, hai tay đặt phía trước người, bàn tay nắm chặt lại có chút mất tự nhiên.

иɦũ ɦσα Vu nhìn thấy cô ấy như vậy nên cẩn trọng an ủi: “Cô không cần căng thẳng, mợ chủ rất hiền lành, chỉ cần cô cẩn thận và giữ đúng bổn phận, cô ấy sẽ không làm khó, nói cho mợ chủ biết chút thông tin về cô đi.”

Dù sao cũng là người làm ở nhà cô, chung quy cũng cần phải biết gốc gác của cô ấy.

Người làm mới tới tự giới thiệu mình: “Tôi tên Vương Hân Hoan, năm nay 36 tuổi, ly dị chồng và có một người con trai, con trai theo ba nó, hiện tại tôi chỉ ở có một mình.”

Lâm Tân Ngôn cười cười: “Người trong nhà tôi nhiều, còn có con trai, sau này làm phiền cô.”

“Không phiền, không phiền, иɦũ ɦσα Vu đã nói cho tôi biết, tôi trước đây cũng ở nhà chăm sóc con trai và làm việc nhà, cái gì cũng đều được, xin mợ chủ yên tâm.” Vương Hân Hoan vội vàng nói.



Vậy ra Quan Kình tìm cô ấy qua đây, chắc là đối với bối cảnh cô ấy đã điều tra kỹ, Lâm Tân Ngôn cũng không hỏi những thứ khác, nhường lại cho cô ấy và иɦũ ɦσα Vu nói chuyện với nhau.

“Đợi lát nữa đi một chuyến ra siêu thị, mua nhiều đồ ăn một chút, buổi tối có khách đến.” Lâm Tân Ngôn nói với иɦũ ɦσα Vu.

иɦũ ɦσα Vu nói vâng, Lâm Tân Ngôn bảo иɦũ ɦσα Vu mang theo người làm mới cùng nhau đi siêu thị, để quen thuộc khu vực quanh đây, cô sẽ ở nhà giữ nhà.

иɦũ ɦσα Vu dẫn theo người làm mới đi siêu thị, cô đi tới phòng của Tần Nhã, Tông Ngôn Thần cùng Tông Ngôn Hy đều ở đây, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đi vào, Tống Ngôn Hy dắt Đại Bạch: “Đại Bạch chúng ta đi.”

Hiện tại vẫn còn giận với Lâm Tân Ngôn, thấy cô đến, liền dắt theo Đại Bạch đi.

Lâm Tân Ngôn đưa tay ngăn cản con gái: “Còn tức giận ư? Ngày mai mẹ dẫn con đi có được không?”

“Thật không?” Tông Ngôn Hi ngửa đầu hỏi.

Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng: “Thật.”

Vốn là muốn Tông Cảnh Hạo dẫn bé con đi, nhưng nhìn anh bận rộn vậy chắc không có thời gian.

Tông Ngôn Hy nở nụ cười.

Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, hai đứa nhỏ này càng lớn càng khó nuôi, vẫn là khi còn bé tốt hơn một chút, ngoại trừ hơi dính người thì mọi thứ khác đều ổn, đây là lần đầu tiên con gái cô cùng cô tức giận mà lâu như vậy.

“Tiểu Nhụy đi thôi, chúng ta cùng đi chơi cờ năm quân.” Tông Ngôn Thần đi tới.

Tông Ngôn Hy cũng có chút hứng thú, hai người dắt theo Đại Bạch đi qua phòng của Ngôn Thần, Lâm Tân Ngôn giao Ngôn Hi cho Ngôn Thần chăm sóc em gái.

Tông Ngôn Thần xua tay nói: “Con biết rồi.”

Không phải em gái muốn giận mẹ, chỉ là muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn.

Cậu bé hiểu.

Hai đứa bé đi rồi, Lâm Tân Ngôn đi tới đóng cửa lại, nhìn Tân Nhã hỏi: “Tốt hơn chút nào không?”

Tinh thần Tần Nhã rất tốt: “Chân bị thương vẫn còn chưa thể bước đi được, đỡ đỡ phát sốt rồi.”

Lâm Tân Ngôn rót cho cô ấy một chén nước, ngồi xuống ở bên giường nói chuyện cùng cô ấy, đêm nay Tô Trạm nên ở đây, cô đã nói cho Tân Nhã biết trước để Tần Nhã có thể chuẩn bị.

“Bồi Xuyên được thăng chức rồi, buổi tối tôi có làm bữa cơm để anh ta đến ăn mừng.” Cô uyển chuyển nói,

Cô tin rằng Tân Nhã có thể hiểu cô đang nói gì, ba người họ thân thiết, chúc mừng Thẩm Bồi Xuyên thăng chức, Tô Trạm không thể không đến.

Tần Nhã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Tân Ngôn, không có biểu hiện sự hứng thú mà lạnh nhạt: “Xác thực là đáng giá ăn mừng, anh Thẩm thực sự có năng lực.”

Cô ấy cùng Lâm Tân Ngôn nói như thế, cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên có năng lực thì thăng chức cũng không kỳ quái.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Nhã, Lâm Tân Ngôn có một chút khó hiểu, Tần Nhã lạnh nhạt như là thực sự đối với Tô Trạm hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.

“Người đàn ông ở trong miếu mà chúng ta bắt được, Tô Trạm tự mình thẩm tra.” Lâm Tân Ngôn vẫn không nhịn được thay Tô Trạm nói ra.

Không phải muốn Tần Nhã xoay chuyển hoặc là tha thứ, chỉ đơn giản là truyền đạt cho cô ấy biết sự tình.

Tần Nhã cầm chăn nhìn phía dưới, nghĩ đến lời bác sĩ nói, cơn hoảng loạn đã qua chỉ còn lại bình tĩnh, nàng nhạt nhẽo nở nụ cười: “Em hiểu ý chị, còn Tô Trạm...”
Bình Luận (0)
Comment