Chương 592: Gieo mầm mống nghi ngờ - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 592: Gieo mầm mống nghi ngờ
Ở trong thế giới của Diêu Thanh Thanh thì người cha nào cũng giống như nhau, họ đều sẽ dạy dỗ con của mình, nói cho con nghe đạo lý làm người.
Bà Diêu thở dài, không biết nên giải thích với con gái như thế nào, không phải mỗi người cha trêи thế giới này đều nhân hậu giống như cha của con bé, luôn luôn âm thầm giành tình yêu to lớn vững chắc cho cô ấy.
Bởi vì Diêu Thanh Thanh nên nhà bọn họ cũng không muốn sinh thêm đứa con nào nữa, cũng có lúc bà hỏi chồng có tiếc nuối hay không, Diêu Bân luôn nặng nề hỏi lại: “Chúng ta không có con à?”
Chỉ có một câu thôi đã làm bà á khẩu.
Không nói chi xa, cha của bà là một người rất trọng nam khinh nữ, vì muốn có một đứa con trai đã sinh sáu đứa con gái, thái độ với con gái cũng khác xa một trời một vực với con trai, cực kỳ thiên vị, giống như ông ta chỉ có một đứa con thôi.
Chị em bọn họ vừa mới sinh ra đã bị đưa đến nhà họ hàng nuôi nấng, cho dù sau này lớn lên cũng không quan tâm chú ý đến bọn họ lắm, tất cả tình cảm đều đặt trêи người của con trai.
“Thanh Thanh, sau khi cứu được Dận Ninh, hai đứa con hãy trở về Bạch Thành đi, sau này cũng đừng quay trở lại nữa.” Bà Diêu cũng không có yêu cầu gì cao xa với con gái, chỉ cần cô ấy bình an khỏe mạnh là tốt lắm rồi. Bà cũng không ép con gái làm cái gì, bà và chồng cũng không có tài sản gì nhiều nhưng cũng đủ cho con gái có một cuộc sống ấm no hạnh phúc cả đời.
Bà cũng có công việc của riêng mình nhưng mà bà đã về hưu sớm, mỗi tháng bà đều có tiền lương hưu, hơn nữa bà cũng có trình độ, đợi đến khi con gái quay về Bạch Thành bà sẽ tìm một công việc khác.
“Con nghe theo anh Dận Ninh.” Diêu Thanh Thanh thản nhiên nói, nếu Bạch Dận Ninh đi thì cô ấy đi, nếu Bạch Dận Ninh ở lại thì cô ấy sẽ ở lại với anh.
“Bà Diêu, cô chủ, đến nơi rồi.” Xe đang đậu ở trước cổng biệt thự, tài xế quay đầu nói với hai mẹ con họ.
Bà Diêu nói: “Cậu đi ấn chuông đi.”
Tài xế tắt máy, mở cửa đi xuống nhấn chuông.
Rất nhanh sau đó, cổng biệt thự mở ra, người làm đi ra hỏi tài xế là ai, cậu ta nói ra thân phận của bà Diêu, người làm đi chuyển lời cho Cố Bắc.
Biết bà Diêu đến rồi, Cố Bắc nhìn thoáng qua Bạch Dận Ninh, cười nói: “Mẹ vợ mày cũng rất thương mày đó.”
Bạch Dận Ninh im lặng không nói, bà Diêu rất tốt, Diêu Bân cũng đối xử với anh ta không tệ, họ thật sự coi anh ta là người trong nhà.
Đối với chuyện này trong lòng anh ta cũng cảm thấy có lỗi với bà Diêu, anh ta đã làm cho thái độ của Cố Bắc đối với bà ấy càng thêm tệ.
Cố Bắc khoanh tay trước ngực chậm rãi đi từ nhà ra ngoài, bà Diêu bảo con gái cứ ở yên trong xe đừng đi xuống, để một mình bà ấy xuống là được rồi.
“Người đâu?” Gã ta há miệng đã hỏi đến Lão Tứ, cũng không thèm khách sáo với người chị gái cùng chung dòng máu này.
“Dận Ninh đâu?” Bà Diêu không thấy Dận Ninh thì hỏi lại.
Cố Bắc cười một tiếng: “Chị nói chị xem, đàn ông trêи đời này chết hết rồi hay sao lại đi tìm cho con gái của mình một thằng què?”
Bà Diêu nghiêm mặt: “Chuyện này không cần cậu quan tâm.”
“Sao lại không vui như vậy? Tôi đang đang quan tâm chị đó.” Cố Bắc hoàn toàn không biết bản thân đã nói sai gì rồi, gã ta muốn Diêu Thanh Thanh tìm một người đàn ông bình thường là không đúng hả?
“Mặc dù chị không phải lớn lên ở đây nhưng mà cũng là người nhà họ Cố, muốn tìm một người đàn ông bình thường cho Diêu Thanh Thanh không phải là chuyện khó, không hiểu tại sao các người lại vừa ý thằng què đó.”
“Đó là chuyện của nhà chúng tôi, không nhọc cậu quan tâm, Dận Ninh đang ở đâu?” Bọn họ chọn Bạch Dận Ninh bởi vì anh ta thật sự đối xử tốt với con bé, hơn nữa Diêu Thanh Thanh cũng rất thích Bạch Dận Ninh.
Bọn họ luôn muốn mang điều tốt đẹp đến cho Thanh Thanh, nên biết con bé thích Dận Ninh bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền. Còn chuyện chân của cậu ta, nếu chân cậu ta hoàn toàn lành lặn cậu ta chắc chắn sẽ tìm người phụ nữ khác tốt hơn rồi.
Người ta nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, bà Diêu bây giờ cũng đang trong trạng thái này, cảm thấy con rể rất tốt.
Diêu Thanh Thanh ngồi trong xe nghe những lời Cố Bắc nói thì tức giận siết chặt nắm đấm, cô ấy không thích người ta nói Bạch Dận Ninh là người què.
Bà Diêu cũng không muốn làm mất thời gian với Cố Bắc: “Người đang ở đây, cậu dẫn đi đi, sau đó trả Dận Ninh cho tôi.”
Cố Bắc đi tới mở cửa xe, đúng lúc Lão Tứ cũng đang muốn xuống xe, tay vừa đặt lên khóa an toàn, cửa bỗng nhiên bị mở ra, lúc đó gã ta cũng không phòng bị, hơn nữa bị thương rất nặng nên không phản ứng kịp, khoảnh khắc cửa xe vừa được mở ra gã ta bị mất thăng bằng té thằng xuống đất, trùng hợp nằm ngay mũi chân của Cố Bắc.
“Chủ tịch Cố anh phải báo thù cho tôi.” Lão Tứ ôm ống quần của Cố Bắc, giống như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng.
Cố Bắc cau mày thiếu chút nữa đã không nhận ra Lão Tứ, Tô Trạm ra tay không chừa chỗ nào, mặt của gã ta sắp bị đánh nát rồi: “Tại sao anh lại biến thành bộ dạng này?”
“Tôi cũng không biết tại sao lại rơi vào tay của bọ Tông Cảnh Hạo, bọ họ đúng là không phải người mà…” Nghĩ đến những đau khổ mà bản thân phải chịu, cả người gã ta run lên cầm cập, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi còn sống thì đã may mắn lắm rồi, thiếu chút nữa đã bị bọn họ đánh chết hu hu…”
Vừa dứt lời gã ta đã khóc thét lên.
Cố Bắc giật giật khóe miệng, tức giận đạp gã một cái: “Mày con mẹ nó là một thằng đàn ông, khóc khóc cái gì?”
Lão Tứ lập tức im bặt không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cố Bắc bực bội, tại sao Lão Tứ lại ở trong tay của Tông Cảnh Hạo? Gã ta vừa mới nói Tông Cảnh Hạo không tìm được Lão Tứ, bây giờ chẳng phải tự tát vào mặt hay sao?
Gã càng nghĩ càng tức, chuyện này đều do tên vô dụng này mà ra.
“Vết thương trêи người anh đều do bọn họ đánh?” Cố Bắc lạnh lùng hỏi.
Lão Tứ gật đầu, cố nén đau đớn nói: “Bọn họ cố ý biến tôi thành như vậy chính vì muốn ra oai phủ đầu với anh.”
Lão Tứ cũng không phải ngu ngốc lắm, gã ta biết nói như thế này sẽ có lợi cho gã ta nhiều nhất, muốn chọc giận Cố Bắc để Cố Bắc giúp gã báo thù.
“Anh nói cái gì?” Cố Bắc tức giận hỏi.
Lời nói của Lão Tứ thành công chọc giận gã, gã ghét nhất là bị người ta khiêu khích, khinh thường. . Truyện Khoa Huyễn
Người trước giờ chưa từng thua như gã làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này chứ.
“Tông Cảnh Hạo nói anh không phải là đối thủ của anh ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay anh ta.” Lão Tứ tiếp tục châm dầu vào lửa, hy vọng có thể nhờ gã ta ta báo thù cho mình.
“Hừ, tốt, tốt lắm.” Cố Bắc tức giận đến nổi sắc mặt xanh lét: “Tao thật sự muốn xem coi ai sẽ chết trong tay ai.”
Lão Tứ cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Nhất định gã sẽ đòi lại những đau khổ mà gã đã chịu trêи người của bọn họ.
“Dận Ninh.” Nhìn thấy Dận Ninh đang đi từ trong biệt thự ra, Diêu Thanh Thanh kϊƈɦ động bước xuống xe, chạy đến bên cạnh anh.
“Anh có bị gì hay không?” Diêu Thanh Thanh kiểm tra trêи người anh ta xem có vết thương nào không.
“Anh không sao, em đừng lo lắng.” Bạch Dận Ninh cầm tay cô: “Có bị dọa sợ hay không?”
Diêu Thanh Thanh thành thật gật đầu: “Tất nhiên rồi, em sợ tới mức không ngủ được luôn, cứ sợ anh bị người ta làm hại.”
Bạch Dận Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô ấy: “Là anh không tốt, để em phải lo lắng, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Diêu Thanh Thanh nói: “Em đẩy anh, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
“Em và mẹ lên xe trước đi, anh còn có chuyện muốn nói với Cố Bắc.”
Diêu Thanh Thanh không hiểu, còn nói chuyện với người như vậy để làm gì.
Bạch Dận Ninh vỗ vỗ tay cô ấy: “Ngoan nào.”
Diêu Thanh Thanh rất nghe lời, kéo tay của bà Diêu: “Mẹ, chúng ta lên xe chờ anh ấy đi.”
Bà Diêu nhìn sang Dận Ninh: “Chuyện này chấm dứt ở đây đi.”
Mặc dù đã quyết định không tới lui với Cố Bắc nữa, nhưng mà bà ta cũng không muốn giống như kẻ thù mà đối xử với nhau như nước với lửa.
“Tôi biết rồi, chỉ là Cao Nguyên vẫn còn ở trong tay của anh ta, nhưng mà mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tôi sẽ thương lượng với anh ta.” Bạch Dận Ninh bình tĩnh nói.
Cao Nguyên với anh ta như hình với bóng, bởi vì anh ta đi đứng không tiện nên bên cạnh lúc nào cũng phải có người túc trực và Cao Nguyên chính là người đó.
Sau khi Cố Bắc bắt bọn họ, đã dẫn một mình Cao Nguyên đi rồi.
Bà Diêu càng cảm thấy tức giận với Cố Bắc, bắt con rể của bà còn chưa nói, đến ngay cả người bên cạnh của nó cũng không buông tha, không thèm lưu lại một chút tình nghĩa nào cả.
Bà ta lạnh mặt lên xe với con gái, cũng lười nói chuyện với Cố Bắc.
Trong lòng đã hoàn toàn thất vọng với người em trai này rồi.
Bạch Dận Ninh nhìn thoáng qua Lão Tứ đang quỳ rạp dưới mặt đất: “Bị đánh hả?”
“Mày không nhìn thấy hay sao còn hỏi? Không bị đánh thì trêи người làm sao có nhiều vết thương như vậy?” Cố Bắc cảm thấy Bạch Dận Ninh bị ngu rồi, đã rõ rành rành ra đó còn mở miệng bỏi.
Nhưng mà lại không biết lời anh ta nói ra chính là một cái bẫy.
Bạch Dận Ninh cười cười: “Tôi đương nhiên biết trêи người gã ta có máu, chỉ là tôi không xác định được anh ta có thật sự bị người ta đánh hay không thôi. Nếu chỉ bị đánh không thôi thì cũng đơn giản nhưng mà chỉ sợ gã ta bị thẩm vấn thôi...”
“Ý của anh là gì?” Không biết tại sao Lão Tứ cảm thấy lời nói này của anh ta đang ám chỉ cái gì đó?
“Anh căng thẳng như vậy làm gì? Tôi chỉ là sợ anh không chịu nổi mấy hình phạt tàn khốc đó nên nói ra những lời có hại cho chủ tịch Cố…”
“Mày đừng có hãm hại tao.” Lão Tứ luống cuống, tối hôm qua lúc bị Thẩm Bồi Xuyên thẩm vấn, nếu không nói ra gã chỉ còn con đường chết thôi.
Chuyện của Cố Bắc gã cũng không biết nhiều lắm, nhưng mà vì mạng sống gã đã khai ra hết rồi.
Cố Bắc nheo mắt lại: “Bọn họ thẩm vấn anh?”
Lão Tứ đương nhiên sẽ không thừa nhận, chối: “Không có.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Bắc nhìn chằm chằm vào gã: “Thật không?”
Bạch Dận Ninh thành công gieo một mầm mống nghi ngờ vào trong lòng Cố Bắc.