Chương 626: Một ngày không bình thường.. - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 626: Một ngày không bình thường..
"Tôi nghĩ có lẽ rất nhiều người không biết huyện Ninh, đây là một huyện tương đối nghèo khó. Mười lăm năm trước, chính quyền phái một đám lãnh đạo xuống nông thôn thị sát, trêи huyện muốn thông qua thị sát nên đã tìm một nhóm thợ xây đi xây dựng trường học. Lúc ấy thôn chúng tôi không có trường học, trẻ nhỏ trong thôn đều học ở nhà một chị đã từng đi học, không có sách sở, không có bảng đen, chỉ là chị ấy giảng, bọn trẻ nghe.
Xây dựng một trường học trong thời gian ngắn đương nhiên là không thể, tất cả mọi người đều không muốn làm, cảm thấy như đang hại con của mình. Dù sao trường học xây xong cũng là cho bọn nhỏ đi học, nhưng mấy lãnh đạo này nào để ý những chuyện đó, không làm là dẫn người đến nhà đánh người, làm loạn, làm cho người ta không sống được yên ổn, mọi người bất đắc dĩ, lúc ấy vật liệu xây dựng đều không tốt, xây một nửa thì bị sập, ba tôi cùng bốn người khác đều không tránh được."
Phóng viên hỏi: "Bên trêи có cấp kinh phí xây trường học đúng không? Vì sao lại không có trường học."
Cô gái mười sáu mười bảy tuổi kia cười cười: "Có lẽ là bị người ta thu vào túi rồi."
Câu này nói thì có vẻ mờ mịt, nhưng thực chất lại nói thẳng ra.
Làm cho người ta nghe được thu vào túi là có ý gì.
Phóng viên tiếp tục hỏi: "Lúc ấy chuyện này giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ lãnh đạo đến thị sát cũng không giải quyết sao?"
"Có giải quyết, lãnh đạo đến thị sát chẳng những không trách phạt mà còn giúp người khởi xướng che giấu chân tướng."
Phỏng vấn đến đây, mọi người đều hiểu được đại khái lý do.
"Lúc ấy đã giải quyết như thế nào? Có bồi thường cho người bị tai nạn hay không?" Phóng viên hỏi.
Lúc này có một ông lão đi lên, nói: "Nào có bồi thường gì, chẳng những không bồi thường mà còn không cho chúng tôi nói ra, ai dám nói thì sẽ bị tịch thu nhà ở."
Điều này làm cho phóng viên không khỏi mở to mắt, thế này cũng quá đáng quá rồi!
Trước kia khoa học kỹ thuật chưa phát triển, internet cũng chưa phổ biến như bây giờ, lại là nơi thâm sơn cùng cốc, dễ dàng bị che dấu đi.
Ông lão nói xong, lệ nóng tuôn trào: "Tôi chỉ có một đứa con, thế nhưng lại không còn do vụ tai nạn đó. Tôi muốn đòi lại công bằng, vậy mà bọn họ chẳng những không để ý tới, còn đánh đập chúng tôi, ác ý uy hϊế͙p͙."
Nói xong, ông lão kéo tay áo, trêи cánh tay có vết sẹo lớn hơn mười cm: "Đây là vết sẹo của vết thương lúc ấy những người đó dùng cuốc đập tôi."
Tuy rằng vết thương đã lành, nhưng vì không xử lý tốt nên vết sẹo còn lưu lại, nhìn có vài phần dữ tợn.
"Chúng tôi đều là người nhà của người chết, chúng tôi không đến làm loạn, nhưng chúng tôi muốn đòi lại công bằng. Tuy rằng chuyện đã qua rất lâu nhưng vẫn muốn đòi lại công bằng cho những người đã khuất." Ông lão lau nước mắt, khóe mắt đầu nếp nhăn, bàn tay thô ráp, làm cho người nhìn thấy rất xót xa.
Trải qua đợt phỏng vấn của truyền thông, chỉ trong hai giờ, chuyện này đã trở nên càng ồn ào huyên náo, nhanh chóng được cấp trêи nhìn đến. Cộng đồng mạng cũng rất quan tâm đến chuyện này, vị lãnh đạo đi thanh tra mười lăm năm trước là ai?
Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều quan tâm, đến ngay cả vị lãnh đạo của huyện cũng không được quan tâm nhiều như vậy. Cái mọi người càng chú ý hơn chính là người đã tiếp tay làm ra những chuyện xấu xa này. Có người còn cố ý đăng một bài phân tích tin tức các lãnh đạo lên mạng.
Hiện giờ internet phát triển, tin vừa đăng lên đã được truyền đi nhanh chóng, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng, lúc muốn xóa cũng xóa không được.
Tin tức của quan chức nhà nước liên tục bị bóc ra, mọi người tiếp tục đào sâu vào, người quan viên lúc ấy bây giờ thế nào?
Biết được hiện tại người đó phát triển càng tốt hơn, mọi người bắt đầu tức giận bất bình.
Lời nói gì cũng có.
"Người như vậy sao còn không chết đi, cũng xứng tạo phúc cho dân à? Quả thực là ác ma của loài người."
"Người đó làm cách nào mà đi đến chức vị ngày hôm nay?"
Có người trả lời: "Đương nhiên là dựa vào táng tận lương tâm rồi!"
"Sao lại có người ác như vậy, nhìn ông lão kia đáng thương như thế nào, mười lăm năm trước đứa bé kia mới một hai tuổi, một hai tuổi đã không có ba, vợ không còn chồng, mẹ không còn con, thật sự đáng thương."
"Đúng vậy, thật muốn dùng dao chém chết hết đám súc sinh lòng dạ hiểm độc đó!"
"Này đó đều không phải người, là ác ma, chuyên ức hϊế͙p͙ người nông dân không quyền không thế, nên dùng hình phạt của cổ đại, ngũ mã phanh thây."
Chẳng mấy chốc, vị quan chức nhà nước kia đã bị tìm ra, chuyện lần này không thể khống chế, tốc độ truyền đi quá nhanh, bên trêи cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, tạm thời điều tra những người đó. Hơn nữa tuyên bố sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu là thật sẽ tuyệt đối nghiêm trị không tha!
Mọi người nhắn lại.
"Hy vọng có thể cho bọn họ một công đạo!"
"Chúng tôi tin chúng phủ sẽ cho chúng tôi một câu trả lời vừa lòng, nếu là sự thật cũng hy vọng có thể bắn chết những người này, thật con mẹ nó đáng giận."
Hôm nay nhất định không phải một ngày bình thường, việc này khiến nhân dân của nước chú ý.
Nhà họ Cố loạn cả lên.
Ngay cả con trai và con gái nhà họ Cố cũng không biết chuyện này.
"Đây là thật hay giả?" Cố Bắc hỏi mẹ.
Sắc mặt mẹ Cố trắng bệnh, run rẩy gật đầu: "Là thật."
"Sao ba có thể làm ra chuyện như vậy?" Cô con gái thứ năm không nhịn được mà bật dậy, không dám tin ba mình lại là người như vậy.
Bọn họ chỉ biết ba mình trọng nam khinh nữ, nhưng không nghĩ rằng ông còn có thể làm ra chuyện thế này.
“Chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi." Cô con gái thứ hai cũng tỏ vẻ không thể tin được ba mình có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy.
Chị Chu ngồi ở trong góc không nói một lời, cũng không phát biểu ý kiến gì. Chị là con gái được mẹ gọi đến đầu tiên, chị ta không thể không đến, nhưng chị ta chưa từng nghĩ sẽ làm gì đó cho người ba này. Chị ta thậm chí còn oán hận vì sao mình lại sinh ra trong gia đình này?
"Đây nhất định là có người hại ông ấy, bằng không chuyện đã xảy ra lâu như vậy mà bây giờ còn bị đào lên? Còn bị bóc ra hoàn toàn?" Tuy rằng ban đầu mẹ Cố có chút hoảng sợ, nhưng làm một người vợ hiền, bà cũng coi như bình tĩnh: "Không biết là nhân vật lớn nào khiến chuyện này không thể cứu vãn nổi, nhất định là có người ở phía sau chỉ đạo."
Những người đó bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn truyền tin nhờ truyền thông, bày ra dáng vẻ đáng thương ở hiện trường phỏng vấn, lấy được đồng tình, nhân dân tạo áp lực muốn chính phủ giải quyết, chuyện xảy ra quá nhanh, khiến bọn họ quả thực trở tay không kịp.
Nếu không có ai đứng phía sau, căn bản không có khả năng tiến triển nhanh chóng như vậy.
"Ba đắc tội người nào sao?" Cố Bắc hỏi.
Mẹ Cố lắc đầu: "Mẹ cũng không biết, ở trêи thương trường khó tránh khỏi va chạm, nhưng cũng không đến mức phí nhiều tâm tư đi lấy tin tức của chuyện xảy ra lâu như vậy."
"Hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện xảy ra như thế nào, mà là muốn giải quyết như thế nào. Chuyện hôm nay huyên náo như vậy, một khi thẩm tra ra khẳng định sẽ bị phạt nặng."
Lấy cách này tuôn ra, vì trấn an lòng dân, bên trêи nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc.
"Các em gái, ba chúng ta gặp chuyện, chúng ta phải nghĩ cách cứu người." Cô con cả nói với các em gái.
"Cứu như thế nào?" Cô hai hỏi lại.
Lúc nhận được điện thoại, chồng cô không cho cô đi, còn nói câu: "Em là con gái ông ta lúc nào?"
Thái độ của anh ta rõ ràng cũng rất bất mãn chuyện này, liên quan tới cũng sẽ tỏ ra khinh thường cô. Nếu như có thể lựa chọn, cô cũng không muốn sinh ra ở nhà họ Cố, một gia đình trọng nam khinh nữ như thế này.
Không phải cô không có lương tâm, cũng không phải cô không muốn giúp ba của mình, mà là cô không lớn lên ở nhà họ Cố, không có nhiều tình cảm đối với gia đình, cũng không được ba mẹ yêu thương. Cô chưa từng trải qua tình cảm gia đình, chồng cô và Chu Hoài Châu không khác nhau nhiều, đều là người chính trực, không muốn dính líu gì với nhà họ Cố.
"Chồng em không phải quan chức cấp cao gì, chỉ sợ là không giúp được chuyện này, trong nhà còn có việc, em xin phép đi trước." Cô hai lần đầu tiên biểu lộ quan điểm của chính mình.
Cố Bắc lập tức nổi giận, ngăn cô ta lại: "Chị hai, chị là con gái của ba, ngay cả ba mà chị cũng không giúp, chị còn có lương tâm không vậy?"