Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 638 - Chương 638: Hết Cách Rồi

Chương 638: Hết cách rồi - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 638: Hết cách rồi


Hai người bước vào nhà hàng, vì đã hẹn từ trước nên vừa nói tên, phục vụ đã đưa họ đến một vị trí đặt trước.

“Các món tráng miệng ở đây rất ngon.” Đầu bếp bánh ngọt của nhà hàng này là người nước F được mời tới. Đồ ngọt rất nổi tiếng, rất nhiều người đến đây chỉ vì muốn thưởng thức thử món tráng miệng.

Lâm Tân Ngôn cau mày: “Mọi người vẫn chưa đến, chúng ta ăn trước hay sao?”

“Em ăn trước một chút đi.” Tông Cảnh Hạo nói.

Biết rằng sau khi Lâm Tân Ngôn mang thai thường thích ăn đồ ngọt, nên anh đã sắp xếp cuộc gặp mặt ở đây, chính vì muốn cho cô ấy nếm thử đồ ngọt ở đây, bởi vì họ rất ít khi cùng nhau ra ngoài.

Lâm Tân Ngôn không hề từ chối, cô cảm thấy mọi thứ ở đây rất tao nhã và không gian cũng khá yên tĩnh, khách ra vào rất lịch sự.

Nhân viên ở đây đều là nam, họ mặc áo gi lê đen, sơ mi trắng, cổ áo đeo nơ màu đen, đứng trước bàn và đưa menu cho hai người.

Tông Cảnh Hạo mở menu ra và hỏi: “Có món nào em vô cùng muốn ăn không?"

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Anh gọi món đi.”

Hôm nay cô không cảm thấy thèm ăn, và tạm thời cô cũng không muốn ăn món gì cả.

Tông Cảnh Hạo không hỏi gì thêm, bèn gọi hai món tráng miệng và một ly sữa dê.

Anh đóng thực đơn lại rồi đưa cho nhân viên: “Chỉ vậy thôi.”

“Chúng tôi sẽ sớm mang đồ ăn đến cho quý khách.” Sau đó, cậu nhân viên liền cúi người lui xuống.

Trong khi chờ đợi, Lâm Tân Ngôn cảm thấy buồn chán nên nghịch với một nụ hồng đỏ tươi mới nở trêи bàn,

Tông Cảnh Hạo lặng lẽ nhìn cô ấy, anh cảm thấy lúc này cô ấy rất giống một đứa trẻ, vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.

Anh ấy đưa tay lên vuốt tóc cô: “Cẩn thận kẻo bị gai đâm vào tay.”

Linh hồn của bông hồng chính là nằm ở vẻ đẹp của nó, nhưng nó lại có nhiều gai. Những người muốn có được nó luôn phải chịu tổn thương.

Lâm Tân Ngôn rút tay lại, cảm thấy bông hồng này giống như Tần Nhã bây giờ vậy, toàn thân bao phủ đầy gai góc, nhưng gai nhọn của cô ấy chỉ đâm vào một mình Tô Trạm.



Một lát sau, nhân viên đã mang điểm tâm đến.

Tổng cộng có hai món tráng miệng, món đầu tiên là bánh tart chanh. Bánh tart giòn là món tráng miệng chính ở nước F. Phương pháp chính thống là làm nhân bằng cách vắt nước chanh vàng với kem, đường, trứng, v.v. Một chút vỏ chanh vàng làm tăng thêm hương thơm, và hình quả chanh làm từ dâu tây và đường giòn được sử dụng để tô điểm.

Sự kết hợp giữa chanh và kem ngọt ngào nhưng không gây cảm giác béo ngậy, thơm mùi chanh, bánh mềm, hình dáng đẹp mắt và hương vị tuyệt vời, là món tráng miệng rất được ưa chuộng.

Món còn lại là bánh ngàn lớp kiểu nước F. Vỏ bánh gồm trứng đường phải được gấp làm đôi sáu lần, để làm cho bánh giòn sau khi nướng. Mỗi tầng bánh sẽ được phết một lớp rượu vang, một lớp bánh trứng đường và một lớp có hạt vani. Nước sốt mãng cầu xếp chồng lên nhau, lớp trêи cùng rắc đường bột, hoa quả sấy khô và kèm theo một cốc sữa dê, thơm ngon bổ dưỡng.

“Trông hấp dẫn thật đấy.” Lâm Tân Ngôn liền cầm thìa lên, chắc là do mang thai nên cô ấy có chút tham ăn, đặc biệt khi nhìn thấy món ăn vừa ý.

Cô cắt một miếng tart chanh nhỏ cho vào miệng, mùi vị thanh dịu và có mùi thơm nồng của chanh, trong vị ngọt mang chút vị chua nhẹ, không gắt, rất vừa miệng, lại không quá ngọt, cũng không ngấy, thật sự rất ngon.

Bánh ngàn lớp cũng rất ngon.

Có thể là do giờ trưa đến rồi, cô ấy đói bụng nên đã ăn rất nhanh.

“Em ăn chậm thôi, không có ai giành mất phần của em đâu.” Tông Cảnh Hạo rút khăn giấy lau kem dính trêи khóe miệng cô.

Lâm Tân Ngôn đưa một miếng bánh đến trước miệng anh ấy: “Anh thử một miếng đi.”

“Anh không thích ăn đồ ngọt.” Tông Cảnh Hạo không mở miệng.

Lâm Tân Ngôn không dễ dàng bỏ cuộc, liền làm nũng với anh ấy: “Anh ăn một miếng đi mà.”

Vừa nói vừa đưa miếng bánh lên miệng Tông Cảnh Hạo, khiến kem dính vào môi anh ấy, cuối cùng Tông Cảnh Hạo cũng đành phải há miệng ăn miếng bánh cô đưa.

“Tí nữa mang chút gì về nhà cho hai đứa nhỏ ăn nhé.” Tông Cảnh Hạo nuốt đồ ăn xuống rồi nói.

Lâm Tân Ngôn gật đầu, phần ăn cũng không nhiều, một mình Lâm Tân Ngôn lúc nãy đã ăn hết phần của hai người. Cô cầm cốc “sữa bò” bên cạnh lên, vừa nhấp một ngụm, cảm giác có gì đó không đúng, khác hẳn với “sữa bò” cô thường uống.

Cô nhíu mày: “Đây là cái gì?”

“Sữa dê.” Tông Cảnh Hạo đáp.

So với sữa bò thì sữa dê bổ dưỡng hơn cho phụ nữ mang thai rất nhiều. Khối lượng các hạt chất béo trong sữa dê bằng 1/3 trong sữa, có lợi hơn cho cơ thể con người hấp thụ. Uống lâu dài sẽ không gây tăng cân.



Sữa dê chứa nhiều vitamin và nguyên tố vi lượng hơn sữa bình thường dành cho bà bầu nằm ở chỗ sữa dê chứa hàm lượng vitamin E cao, có tác dụng ngăn chặn quá trình oxy hóa và phân hủy tế bào và axit béo trong cơ thể, làm chậm quá trình lão hóa da, tăng độ đàn hồi và căng bóng cho da.

Lâm Tân Ngôn đặt cốc xuống.

“Uống đi em.” Tông Cảnh Hạo cầm lên và đưa cho cô.

Cô không cầm lấy, cứ vậy mà nhìn anh ấy.

Tông Cảnh Hạo không còn cách nào khác đành phải nói: “Nó rất bổ dưỡng, sau này chúng ta hãy đổi sữa ở nhà thành loại này đi.”

“Em không muốn.” Lâm Tân Ngôn kiên quyết từ chối.

“Không muốn cái gì thế? Cảnh Hạo bắt nạt chị dâu phải không?”

Tô Trạm bước vào và nghe thấy giọng nói của Tông Cảnh Hạo, nhìn chiếc cốc trêи tay Tông Cảnh Hạo và quay sang nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị đang làm gì đấy?”

Lâm Tân Ngôn nhận lấy chiếc cốc trong tay Tông Cảnh Hạo, cô phải giữ thể diện cho Tông Cảnh Hạo trước mặt người khác.

“Tần Nhã không đi cùng chị sao?” Tô Trạm đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai liền kéo ghế ngồi xuống.

Lâm Tân Ngôn không thích mùi vị của sữa dê, nhưng khi Tô Trạm hỏi điều này, cô lại vô thức đưa cốc lên miệng, giống như một lá chắn để giấu đi sự lúng túng khi cô không biết phải trả lời anh như thế nào.

Uống xong, cô cau mày.

“Tần Nhã không muốn đến đây cùng chị sao?” Tô Trạm đè nén vẻ thất vọng trong lòng xuống và hỏi cô ấy.

“Một lát nữa cô ấy sẽ đến.” Lâm Tân Ngôn đặt cốc xuống và nói.

Nghe nói Tần Nhã sẽ đến, Tô Trạm liền mở to mắt cười: “Chị dâu, chị phải giúp em, em thật sự hết cách rồi, mềm hay cứng đều không được.”

Cô ấy chẳng khác nào một tảng băng cả, có che đậy thế nào đi nữa cũng không thể che được vẻ lạnh lùng của mình.

“Tô Trạm này.” Lâm Tân Ngôn đắn đo một lúc, nhưng vẫn không tìm được từ nào thích hợp.

Tô Trạm nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lâm Tân Ngôn, trong lòng bỗng trở nên bất an: “Chị dâu, chị muốn nói gì? Có phải Tần Nhã thật sự không có tình cảm với em đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment