Chương 716: Tâm bệnh của bà cụ - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 716: Tâm bệnh của bà cụ
Con gái của hiệu trưởng đứng ở hành lang ngoài cửa, không chú ý đến, nghe thấy có tiếng động vang lên, đang định chào hỏi một chút thì Tống Nhã Hinh đã chạy đi mất tiêu.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Nhã Hinh, lông mày nhướn lên, cãi nhau rồi sao?
Cô lại đi ngang qua phòng nhìn qua một cái, không chủ động tiến vào, xem dáng vẻ này thì có lẽ là cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
Qua gần hai mươi phút, hiệu trưởng họp xong, đi ra từ phía hành lang, thấy con gái mình đang đứng ở trước cửa, hỏi: “Con đứng ở đây làm gì?”
Cô gái cười cười: “Có người tìm bố đấy.”
Hiệu trưởng gật đầu, hình như đã biết người đến là ai.
Lúc trước Thẩm Bồi Xuyên đã liên hệ với ông.
“Bố biết sẽ có người đến tìm sao?” Con gái hỏi.
Hiệu trưởng “ừ” một tiếng.
Đi theo ba vào trong văn phòng, cô cầm chiếc túi đang để trêи ghế sô pha lên nói với ba mình: “Bố cứ bận việc tiếp đi, con đi trước đây.”
Hiện trưởng phất tay: “Hôm nay con và Thẩm Đào cùng nhau về nhà ăn cơm đi.”
Thẩm Đào là con rể của hiệu trưởng, chắc là nhớ con gái rồi nên mới gọi con gái và con rể về nhà ăn cơm.
Cô gái vẫy tay nói biết rồi, sau đó đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên, hiệu trưởng vẫy tay mời anh ấy ngồi xuống, ông đi vào ngồi trước bàn làm việc, sau khi cầm chiếc cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm nước, mới mở miệng nói: “Người mà cậu nói là học sinh nào?”
Thẩm Bồi Xuyên đi đến nói: “Tên là Tang Du, ngài chắc sẽ có ấn tượng.”
Đúng thật là hiệu trưởng có chút ấn tượng, ông ngẩng đầu lên nhìn Bồi Thẩm Xuyên, hình như là nhớ ra cái gì đó, lúc đó hình như còn có scandal tình ái với cậu này.
“Hai người thật sự là người yêu sao?” Hiệu trưởng hòi.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đúng thế.”
“Nhưng mà cô ấy cũng đã thôi học rồi, hôm nay tới đây là vì chuyện gì?” Hai tay của hiệu trưởng đan lại vào nhau rồi đặt lên bàn làm việc.
“Không biết ngài có biết lý do tại sao cô ấy thôi học hay không?”
“Tôi cũng chỉ nghe giáo viên phụ trách của cô ấy nói qua, hình như là vì trong nhà có chuyện.”
“Mẹ của cô ấy qua đời, không có người lo liệu việc an táng, cô ấy quay về để chôn cất cho mẹ, mẹ cô ấy cũng là người thân duy nhất của cô ấy, lúc đó vì quá đau lòng mà nhất thời không tiếp nhận được sự thật này, mới đưa ra quyết định sai lầm, cho nên, mong ngày có thể cho cô ấy thêm một cơ hội nữa, cô ấy có thể thi đậu vào ngôi trường này thật sự không phải là một điều quá dễ dàng.”
Hiệu trưởng cân nhắc trong chốc lát: “Tôi đã xem qua tư liệu về cô ấy, ngoại trừ scandal tình ái với cậu ra, thì biểu hiện vẫn luôn rất tốt, nhưng mà, nói thôi học liền thôi học, thật sự không phải là một hành động tốt đẹp gì.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Phải, chúng tôi đều biết việc đó cô ấy làm rất không thỏa đáng, xin ngài hãy cho cô ấy một cơ hội.”
“Được thôi, giữ thể diện cho cậu và Cục trưởng Tống vậy, cũng xem như là nể tình việc học của cô ấy cũng có chút xuất sắc, nhưng mà cũng chỉ có thể bỏ qua được lần này thôi, nếu không, thành tích có tốt đến đâu đi chăng nữa mà hành vi không tốt, chúng tôi cũng không thể cho cô ấy thêm cơ hội nữa.” Hiệu trưởng cũng được xem như là người hiểu đạo lý, biết mối quan hệ của Thẩm Bồi Xuyên và Cục trưởng Tống không tệ, mà quan hệ của ông ấy với Cục trưởng Tống cũng không tệ.
Nhìn vào tầng quan hệ này, cũng nhẹ nhàng đồng ý.
Thẩm Bồi Xuyên nói vô cùng cảm kϊƈɦ ông.
Hiệu trưởng bảo Tang Du về trường một lần nữa, đến chỗ của giáo viên hướng dẫn cô ấy báo cáo lại một lần nữa. . truyện xuyên nhanh
Thẩm Bồi Xuyên nói được.
Nói chuyện với hiệu trưởng một lúc nữa, đa phần đều có liên quan đến Tang Du, cuối cùng hiệu trưởng nói: “Thay tôi chào hỏi cấp trêи của cậu nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên đồng ý, rời khỏi trưởng liến trực tiếp đi về biệt thự, đúng lúc đụng mặt Tông Cảnh Hạo vào Lâm Tân Ngôn ở cửa ra vào, đang chuẩn bị đến sân bay.
Thẩm Bồi Xuyên giúp tài xế khiêng hành lý đặt vào cốp xe, nói: “Tôi đưa hai người đến sân bay nhé?”
Lâm Tân Ngôn nói không cần, hỏi anh ấy: “Chuyện của anh và Tống Nhã Hinh giải quyết đến đâu rồi?”
“Ừm, cô ấy đồng ý chia tay trong hòa bình rồi.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.
Ngược lại Lâm Tân Ngôn lại cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhanh như thế đã có thể giải quyết được rồi, cô còn tưởng là Tống Nhã Hĩnh sẽ quấn lấy Thẩm Bồi Xuyên không buông nữa cơ.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Bồi Xuyên đã biết được nguyên nhân thật sự việc cô ta ly hôn rồi, thì cô ta cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục níu kéo anh ấy nữa.
“Trong nhà chỉ có một mình Tang Du thôi, anh đi vào trong đi.” Lâm Tân Ngôn nói với Thẩm Bồi Xuyên.
Tống Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn đều không có ở nhà, иɦũ ɦσα Vu cũng đã đi siêu thị rồi.
“Sắp đến giờ rồi, bọn em đi trước đây.”
Tài xế mở cửa ghế sau ra, Tống Cảnh Hạo che chở cho cô, cẩn thận không để đầu cô đụng trúng xe, Lâm Tân Ngôn nghiêng người ngồi vào trong, Tống Cảnh Hạo không ngồi liền vào xe, mà nhìn Thẩm Bồi Xuyên nói: “Có thể liên lạc với tớ bất cứ lúc nào.”
“Hai người cứ yên tâm đi đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Đối với Thẩm Bồi Xuyên, Tống Cảnh Hạo vẫn rất tin tưởng vào năng lực của anh ấy, gật gật đầu, nghiêng người ngồi vào trong.
Thấy chiếc xe đã rời đi, Thẩm Bồi Xuyên bước vào trong nhà, Tang Du đang dọn dẹp mấy thứ trêи bàn, nghe tiếng cửa vang lên thì cứ tưởng và Lâm Tân Ngôn để quên gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Quên cái gì…”
Lời của cô chưa dứt thì mắt đã nhìn thấy rõ được người vào cửa lại không phải là Lâm Tân Ngôn, mà là Thẩm Bồi Xuyên, cô đặt giẻ lau đang cầm trong tay xuống: “Sao giờ này anh lại đến đây?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Làm xong chuyện rồi liền quay về.”
“Bọn họ vừa mới đi…”
“Anh biết, vừa nãy có gặp bọn họ ở trước cửa.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một cách chăm chứ, tuy người con gái này lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không tốt nhưng tính cách lại không bị nhuốm bẩn, mà còn rất đơn thuần lương thiện, đúng là hiếm có.
Thẩm Bồi Xuyên duỗi tay kéo cô vào trong lòng, nói: “Tang Du, chúng ta kết hôn đi.”
Tang Du sửng sốt một lúc lâu, ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nói phải: “Anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng hết cả rồi, bên trường học thì rất nhanh thôi là em có thể quay lại học tập bình thường, nếu như em cảm thấy bây giờ vẫn còn sớm, anh có thể đợi đến khi em tốt nghiệp…”
“Em muốn kết hôn với anh.” Tang Du đưa tay vòng qua cổ anh: “Em không muốn đợi nữa, em sợ sẽ xuất hiện biến cố.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng đã suy nghĩ đến cô nên mới nói ra chuyện muốn kết hôn, anh ấy muốn tránh xảy ra những chuyện hiểu lầm về sau, để cho người ta đồn đại một số tin đồn gì đó ảnh hưởng không tốt đến cô.
Tang Du đã đủ tuổi rồi, có thể kết hôn được rồi, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, người khác có muốn nói cũng không thể nói gì được nữa.
Tang Du bỗng buông anh ra, hỏi anh có biết tại sao Lâm Tân Ngôn rời đi không.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu nói: “Không rõ lắm.”
“Em biết, hình như là do vấn đề sức khỏe, bác sĩ yêu cầu phải sinh trước ngày dự sinh, bọn họ không yên tâm, xuất ngoại đến bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra.” Lâm Tân Ngôn nói chuyện với Tống Cảnh Hạo, cũng không tránh né cô, nên cô đã nghe được.
Thẩm Bồi Xuyên hiểu ra được, biết tại sao vào lúc này Tống Cảnh Hạo lại lựa chọn ra nước ngoài, anh hít vào một hơi thật sâu, chỉ mong bọn họ có thể thuận lợi, anh có thể làm được tất cả mọi chuyện chính là đều nhờ sự giúp đỡ của gia đình bọn họ.
“Anh không cần phải quay về cục nữa, đợi lát nữa, em và anh cùng đi đón hai đứa trẻ đi học về nhé, em ở đây đã hai ngày rồi, cũng nên làm quen với bọn chúng.”
Tang Du gật đầu: “Ừm, nhưng mà hôm nay anh không đón bọn trẻ được rồi, hai đứa đã được người đến đón rồi.”
Tống Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Ôn phụ trách hai đứa nhỏ, những người khác căn bản không thể động tay vào được.
“Trong cục không có việc gì sao ạ?” Tang Du hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh vừa trở về, hai ngày này đều không bận việc.”
Tang Du nói: “Vậy anh và em cùng nhau chuẩn bị bữa tối nhé.”
Cô kéo tay Thẩm Bồi Xuyên đi vào phòng bếp, Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ sống mũi: “Em cũng biết anh không biết nấu ăn mà.”
Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái, cười nói: “Anh nhìn em làm đi.”
Thẩm Bồi Xuyên ngây ngốc, duỗi tay sờ mặt.
Tang Du dường như rất thích nhìn bộ dạng phát ngốc này của anh, đáng yêu quá đi mất, cô dạn dĩ nói: “Xem anh kìa, chẳng qua là hôn anh một cái thôi mà. Nếu không vui, em cũng cho anh hôn lại một cái nhé?”
Thẩm Bồi Xuyên vẫn luôn cảm thấy tội lỗi đối với Tang Du, làm ra hành động thân mật gì đó sẽ cảm thấy bản thân đang phạm tội.
Tang Du biết Thẩm Bồi Xuyên đang nghĩ cái gì, không tiếp tục trêu anh nữa, cười nói: “Anh giúp em gọt củ sen đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”
Tang Du đưa cho anh một con dao gọt vỏ, Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy rồi lại hỏi: “Củ sen thì ăn như thế nào?”
“Em muốn làm củ sen vo viên, cho hai đứa bé ăn.”
Làm củ sen vo viên với thịt heo phải dùng loại thịt nạc giữa, băm nhuyễn, củ sen cũng phải bào ra thành sợi, sau đó trộn lại với thịt heo, cuối cùng vo thành những viên hình tròn, đặt lên đĩa rồi hấp lên.
Đun nước, bỏ tôm khô, rau xanh và rong biển vào, cuối cùng đặt những đĩa củ sen đã được vo viên lên, làm xong rồi thì cho một ít xì dầu vào, đun củ sen vo viên với rong biển với nhau là được, tôm khô và rau xanh thanh đạm có hương vị tươi mới, rau xanh có chứa rất nhiều vitamin, không cần phải bỏ quá nhiều gia vị, khẩu vị thanh đạm, rất phù hợp ăn trong ngày hè, hơn nữa vừa tốt cho sức khỏe lại vừa ngon.
“Em còn biết làm những món như thế này sao?” Thẩm Bồi Xuyên tưởng rằng cô chỉ biết làm những món ăn gia đình đơn giản thôi.
Tang Du nói: “иɦũ ɦσα Vu dạy em đấy, bà ấy nói hai đứa thích ăn món này.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô: “Em rất thích bọn chúng sao?”
Tang Du cúi đầu lau sạch củ sen nói: “Đương nhiên, em biết mối quan hệ giữa chúng và anh rất tốt, mỗi một người ở bên cạnh anh, em muốn có thể đối xử với họ một cách tốt nhất, nhưng mà nói sao thì nói, hai đứa chúng nó thật sự rất đáng yêu.”
Luôn ồn ào náo nhiệt, khiến cho ngôi biệt thự này sống động lên rất nhiều.
Lúc đầu cô sợ bản thân ở đây sẽ không quen, sau khi ở cùng nhau, bọn họ đều đó thân thiết và gần gũi với nhau hơn, cho dù thân phận và địa vị chênh lệch rất nhiều.
Thẩm Bồi Xuyên dựa người vào bồn rửa ở bên cạnh nhìn cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp trước mặt mình, ý cười bất giác xuất hiện trêи môi.
Bệnh viện.
Sau khi bà cụ bị té ngã, được đưa vào bệnh viện, bệnh viện kiểm tra xong, không có gì đáng ngại, Tô Trạm vội vàng quay về từ thành phố C, liền lập tức đi tới bệnh viện.
Bà cụ nằm trêи giường, nhìn thấy cháu trai thì rất vui mừng, nhưng cũng cảm thấy vô cùng rầu rĩ.
Rầu rĩ vì chuyện chung thân đại sự của cháu trai mình, đến mức việc này đã trở thành tâm bệnh của bà.
Bà cụ kéo tay Tô Trạm: “Con nói cho bà nghe, lúc bà còn sống trêи đời còn có thể nhìn thấy được cảnh cháu kết hôn sinh con được không?”