Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 788 - Chương 788: Tại Sao Chúng Ta Không Thể Yêu Đương

Chương 788: Tại sao chúng ta không thể yêu đương - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 788: Tại sao chúng ta không thể yêu đương


Tô Trạm làm cơm xong, mở cửa phòng vào liền thấy Tần Nhã đang ngồi trêu mấy con á, trêи mặt vẫn còn lại nụ cười đã lâu không xuất hiện.

Bao lâu rồi không thấy cô ấy cưới?

Một lát sau Tần Nhã phát hiện anh ta, anh ta mới bước tới.

Tần Nhã nói: “Làm sao anh có thể tìm được một nơi như này?”

Tô Trạm nói: “Bây giờ rất nhiều phần mềm tìm phòng, chỉ cần có tiền, sẽ có căn vừa ý thôi.”

Tần Nhã hiểu ra, tuy nơi này không rộng bằng ở nhà nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng tự do thoải mái, cô không cần giống ở nhà nói chuyện cũng phải cẩn thận, rất sợ bà cụ mất hứng.

Nếu như tiếp tục sống trong nhà, cô sợ rằng sẽ rất uất ức.

Cô từ trêи ghế treo đứng dậy, cô ngồi lâu nên đùi phải có chút tê, không thể đứng vũng, suýt chút nữa là cô ngã rồi, may mà Tô Trạm phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy cô.

Tần Nhã ngửa đầu, Tô Trạm nhìn cô thấp giọng nói:

“Không sao chứ?”

Cô lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là ngồi lâu bị tê chân.”

Tô Trạm bế cô lên, Tần Nhã giãy giụa, Tô Trạm càng ôm chặt: “Đừng lộn xộn, để anh ôm em một chút, đã rất lâu không ô em rồi.”

Anh ta hạ mắt nói: “Đã nhẹ đi rất nhiều.”

Tần Nhã nhẹ nhàng giương môi nói: “Em gầy đi sao?”

“Gầy đi.”

Tô Trạm đem cô ôm thả trêи ghế trước bàn, trêи bàn để rất ba món ăn thanh đạm, rau cải cúc xào, đậu hũ om tôm, canh rong biển.

Tần Nhã nhìn thức ăn trêи bàn, có chút không tin hỏi: “Đây thật sự là do anh làm sao?”

Tô Trạm nói: “Không có lừa em, sau này còn muốn hằng ngày làm cho em ăn, cũng không thể lừa em được.”

Anh ta dùng muỗng múc một miếng đậu hũ om tôm đặt trong bắt Tần Nhã nói: “Trước kia anh thường xuyên tự mình làm, nhưng sau đó không làm nữa.”

Anh ta và Thẩm Bồi Xuyên còn có Tông Cảnh Hạo, chỉ có mình anh biết nấu cơm.

Tần Nhã dùng muỗng bỏ thức ăn vào miệng ăn thử, không thể nói là rất ngôn vẫn kém hơn so với đầu bếp nhà hàng.

Nhưng đối với cô mà nói, thứ bây giờ có thể ăn chỉ là những thứ thanh đạm này, một tháng qua, trong miệng cô đều là vị đắng.



Tô Trạm nói: “Ăn xong em và anh đi ra ngoài đi.”

Tần Nhã hỏi: “Đi đâu?”

“Chỗ làm việc của anh” Tô Trạm nói: “Khoảng thời gian này không phải ở nhà thì ở bệnh viện, em rất lâu không đi ra ngoài gặp mọi người rồi, coi như đi giải sầu chút.”

Tần Nhã nghĩ một chút, coi như cô không đi, cũng là ở nhà ngủ, không bằng ra ngoài hít thở không khí trong lành, vì vậy đống ý nói: “Được.”

Sau khi ăn xong, Tô Trạm dọn dẹp bát đũa, tìm quần áo cho cô.

Tần Nhã nói: “Quần áo trêи người em vẫn rất tốt.”

Cô cúi đầu nhìn mình, cảm thấy rất ổn.

Tô Trạm từ trong tủ lấy một bộ quần áo mới ra, để cho cô thay.

Nói là để cho có có tâm tình tốt.

Tần Nhã cầm quần áo nói: “Thay một bộ quần áo mới, thì tâm tình sẽ tốt sao?”

Tô Trạm nói: “Cũng phải thay đổi.”

Tần Nhã đổi quần áo sau đó cùng anh ta ra khỏi cửa, hai người tay nắm tay, đi ra khỏi tiểu khu xa lạ, có lẽ vì nơi này xa lạ, nên lúc đi qua sẽ không tự chủ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tiểu khu thật lớn, mỗi tòa nhà cách nhau cũng rất xa, diện tích xanh hợp lý, ra cổng còn có bảo vệ trông coi.

Tô Trạm đưa tay ra cho Tần Nhã nắm.

Tần Nhã không đưa tay ra nắm nói: “Cũng không phải đang yêu đương, làm việc nhàm chán này làm gì.”

“Tại sao chúng ta không thể yêu đương?” Tô Trạm hỏi cô, hơn nữa còn cầm tay cô để vào khuỷu tay mình.

Anh ta nói: “Nơi này rất gần chỗ anh làm việc, chúng ta đi bộ đến.”

Tần Nhã thấy cũng phải.

Hôm nay trời không nóng, bọn họ đi từ từ ven đường hoa cỏ cây lá tốt tươi, thỉnh thoảng còn có trận gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh rào rào.

Một lúc sau hai người đến phòng làm việc, vừa vào đã nghe thấy tiếng khóc, trong nháy mắt thần kinh Tô Trạm căng thẳng, vội dừng bước.

Tần Nhã không hiểu nhìn anh.



Tô Trạm tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe.

Tần Nhã đẩy tay anh một chút nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Tô Trạm sợ bà cụ không tìm thấy anh, chạy đến đây khóc nháo.

Cả nhà đều bị bà biến thành bộ dạng kia, anh ta hoàn toàn tưởng tượng ra, bà cụ không cần hình tượng chạy đến đây nháo.

Anh đều sắp bị bà cụ làm phát điện, rất sợ bà lại khóc.

Cẩn thận lắng nghe thì hình như không phải, tiếng khóc so với bà cụ trẻ hơn.

Anh ta vỗ vỗ tay Tần Nhã nói: “Không sao. chúng ta đi vào thôi.”

Tần Nhã nhìn anh, người khẩn trương không phải là anh sao?

Bọn họ đi vào, thấy một người đàn bà trung niên ngồi trong phòng tiếp tân khóc rất thảm thiết.

Bên cạnh bà có một vị luật sư, bất đắc dĩ nhìn người đàn bà, hoàn toàn không có cahs nào để nói, ở đây khóc, cũng không nói rõ tình huống, anh ta có thể làm sao?

Tô Trạm đến gần hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” . truyện đam mỹ

“Luật sư Tô, người đàn bà này đã tới một lúc, bảo là muốn tìm luật sư để giúp con gái bà ta kiện, luật sư Trần tới tiếp đã bà ta, bà ta đầu tiên là khóc cũng không nói là có chuyện gì, vì vậy luật sư Trần mới giúp bà ta lấy giấy lau nước mắt.”

Nói xong còn cảm khái một tiếng, chuyện gì xảy ra mà bà ta có thể khóc thê thảm như vậy.

Tô Trạm đi tới, để cho luật sư Trần đi làm việc, sau đó anh ta đi tới.

Anh ta cũng không vội hỏi tình huống của người đàn bà này, nhìn qua bà ta rất kϊƈɦ động, bản thân còn không bình tĩnh làm sao có thể nói rõ ràng mục đích bà đến tìm luật sư chứ?

Tô Trạm không hoảng hốt vội vàng mà hỏi Tần Nhã: “Em có khát không?”

Tần Nhã đối với người đàn bà kí có chút đồng tình nói: “Anh không hỏi tình huống sao?”

Tô Trạm không trả lời cô, mà đi rót hai ly nước tới, một ly đưa cho Tần Nhã, một ly khác để bên cạnh người đàn bà kia.

Hơn nữa anh còn nói với Tần Nhã: “Em có muốn đến phòng làm việc của anh không?”

Tần Nhã lắc đầu, cô muốn nghe xem người đàn bà này vì chuyện gì mà khóc thảm như vậy.

Người đàn bà nhìn luật sư Trần đi, lại có hai người khác mà bà không biết là ai hỏi: “Các người là ai?”

Tô Trạm đỡ Tần Nhã ngồi xuống ghế salon nói: “Đây là văn phòng luật sư, vì sao bà tới đây, nói rõ ràng với tôi, nếu không nói rõ ràng được mời bà về nhà tiếp tục suy nghĩ rồi hãy quyết định có đến hay không?”
Bình Luận (0)
Comment