Chương 806: Lãng phí thời gian - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 806: Lãng phí thời gian
Cô nhân viên bán hàng cười nói: “Tôi không nói gì hết.”
“Tôi rõ ràng nghe được cô nói, nói là tôi không biết tự lượng sức mình đấy.” Vẻ mặt Vương Thính Tuyết đỏ lên, cô ấy không thể chấp nhận khi bị người ta nói như vậy.
Cô nhân viên bán hàng vẫn tươi cười: “Chắc cô nghe nhầm rồi, tôi có nói gì đâu.”
“Tôi không điếc, cô vừa nói xong.” Hai mắt Vương Thính Tuyết đỏ hoe, kéo Tang Du: “Cậu có nghe thấy cô ta nói không?
Tang Du mím môi, kéo Vương Thính Tuyết: “Chúng ta đi thôi.”
Nữ nhân viên bán hàng có nói điều này, cô ấy cũng nghe được, nhưng nếu cô ấy nói ra, Vương Thính Tuyết nhất định sẽ cãi nhau với người này, cô ấy không muốn Vương Thính Tuyết cãi nhau với những người như vậy.
Rõ ràng là người này đang coi thường người khác, nhưng cô ấy rất tỉnh táo nên sẽ không bốc đồng tranh cãi làm gì cả, cô ấy khác với Vương Thính Tuyết, điều kiện gia đình của cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy cũng được coi là một gia đình khá giả, cô ấy đã tự nuôi bản thân mình từ rất sớm và đã chịu nhiều người như thế này.
Cách tốt nhất để đối phó với những người như này, thì bỏ qua là cách xử lý tốt nhất.
Nhưng Vương Thính Tuyết lại không thể chịu đựng được khi bị nói như vậy.
“Cô rõ ràng đã nói, đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy, tôi nói cho cô biết, nếu cô không xin lỗi, thì tôi sẽ không để yên đâu!” Vương Thính Tuyết hét lên: “Quản lý cửa hàng cô ở đâu? Quản lý ở đâu? Tôi muốn khiếu nại!”
Một số nhân viên khác đi đến thuyết phục: “Cô ấy thật sự không nói gì, cô không mua gì thì cứ đi thôi.”
“Tôi không mua thì làm sao? Tôi không mua vì tôi không thích nó, tại sao lại nói tôi chứ?” Vương Thính Tuyết đỏ bừng mặt.
Nữ nhân viên bán hàng đứng ở quầy cầm sợi dây chuyền rồi nhìn nhìn chằm chằm vào Vương Thính Tuyết: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô có mua được không? Nếu cô mua, tôi sẽ lập tức xin lỗi cô!” Nữ nhân viên bán hàng biết chắc chắn Vương Thính Tuyết không mua nổi, nên mới dám kiêu ngạo như vậy.
Vương Thính Tuyết có chút hoảng sợ, sắc mặt cô ấy càng đỏ hơn.
“Sao cô không nói gì?” Nhân viên bán hàng biết mình đã đánh cược đúng, lại càng thêm kiêu ngạo: “Không mua được thì nói là không mua được, sao lại nói là không thích? Bây giờ càng ngày càng có nhiều cô gái thích hư vinh.”
Mặt của Vương Thính Tuyết biến thành màu tím, và nước mắt gần như trào ra.
“Tang Du?” Lâm Tân Ngôn đang đứng ở cửa, cô đi ngang qua cửa của cửa hàng này và nhìn thấy người trông giống như Tang Du đang đứng bên trong, khi cô đến gần hơn, thì chắc chắn nhận ra cô ấy.
Thẩm Bồi Xuyên không phải đã nói rằng cô ấy có rất nhiều buổi học sao? Làm thế nào mà có thể xuất hiện trong trung tâm mua sắm vậy?
Tang Du quay đầu lại và thấy Lâm Tân Ngôn đang đến gần: “Chị dâu.”
Lâm Tân Ngôn khẽ gật đầu, hướng bên trong hỏi: “Em đến đây mua gì vậy?”
Tang Du lắc đầu: “Em đến đây với bạn học.”
“Ồ, em không có buổi học à?” Lâm Tân Ngôn ngập ngừng nói.
Tang Du nói: “Không có.”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn thở dài, cô ấy đang cãi nhau với Thẩm Bồi Xuyên sao? Nói dối anh ấy là đang bận hả?
“Chị cũng đi mua sắm ở đây, buổi tối đến nhà chị ăn cơm chứ?” Lâm Tân Ngôn cố ý để Thẩm Bồi Xuyên biết là Tang Du đang giận anh ấy, lần này anh ấy đi phải mất một tháng, nếu hai người còn giận dữ thì thật sự là lãng phí thời gian.
Tang Du mím môi: “Bạn của em...”
Lâm Tân Ngôn bước vào và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh tài xế cũng bước vào, anh ta không chỉ là tài xế mà còn là vệ sĩ.
Tang Du nắm tay Vương Thính Tuyết và nói: “Đi thôi, đừng chấp nhặt với cô ta nữa.”
Vương Thính Tuyết cúi mặt, không lên tiếng.
Lâm Tân Ngôn nhìn sang nữ nhân viên bán hàng đang trợn trừng mắt, sau đó nhìn sang bạn của Tang Du, ngay lập tức cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô mỉm cười và nói với Tang Du: “Em và Bồi Thẩm Xuyên đã kết hôn, chị còn chưa tặng quà cưới cho em nữa. Hôm nay vừa đúng lúc, em có thể chọn một món mà mình thích. Đó sẽ là quà cưới của chị tặng cho em.”
Tang Du nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Không, không cần đâu.”
Những thứ ở đây quá đắt đến nỗi cô ấy không thể chấp nhận được.
“Không sao đâu, em còn không biết quan hệ của Bồi Xuyên và Cảnh Hạo sao? Chọn một cái đi.”
Nói xong cô đi đến quầy, người có tiền trong tay tự nhiên có sự tự tin, chỉ cần đứng một chỗ đã có khí thế rồi.
Cô chỉ vào một sợi dây chuyền trêи quầy: “Lấy cho tôi xem cái này.”
Nữ nhân viên bán hàng có mâu thuẫn với Vương Thính Tuyết lập tức mỉm cười và lấy ra sợi dây chuyền mà Lâm Tân Ngôn đang chỉ.
“Tang Du, đến thử xem.” Lâm Tân Ngôn quay lại nhìn cô ấy.
Tang Du kéo Vương Thính Tuyết đến.
Lâm Tân Ngôn đeo nó lên cổ cô ấy và kiểm tra.
Cô đúng là có một con mắt tinh tường, đó là một sợi dây chuyền nhỏ, với mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá cổ điển, mặt dây chuyền được khảm đá quý màu đỏ, nhỏ và tinh xảo, rất phù hợp với tuổi của Tang Du. Cô ấy có làn da trắng mà mang sợi dây chuyền này, trông rất rực rỡ.
Tang Du nhìn vào mắt Lâm Tân Ngôn, cô ấy thực sự thích phong cách này, trước đây cô ấy đã để ý đến nó, nhưng không ngờ Lâm Tân Ngôn lại chọn kiểu dáng này để cho cô ấy thử.
“Em có thích không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tang Du hôm nay mặc một chiếc áo phông đơn giản, lộ ra xương quai xanh, bên ngoài mặc một chiếc ao vest tay ngắn, sự kết hợp này rất đẹp.
Vương Thính Tuyết lau khóe mắt của mình và nói: “Cậu đeo nó đẹp lắm.”
Tang Du suy nghĩ một chút rồi chỉ vào chiếc mà Vương Thính Tuyết đeo vừa rồi: “Có thể thử cái này không?”