Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 861 - Chương 861: Tết Đoàn Viên Cuối Cùng

Chương 861: Tết đoàn viên cuối cùng - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 861: Tết đoàn viên cuối cùng


Tông Khải Phong nước mắt lưng tròng.

Đối mặt với con trai cũng không có sự không nỡ như khi đối mặt với bọn chúng.

Bọn chúng đáng yêu như thế, ông không kịp chứng kiến quá trình bọn họ trưởng thành.

“Ông nội, hôm nay là trung thu, bà Vu với bà ngoại đã nấu một bàn đầy thức ăn luôn đấy, cô giáo nói tết trung thu phải ăn bánh trung thu, là ngày tết đoàn viên của mọi nhà, ông nội, ông có muốn ăn bánh trung thu không?” Tông Ngôn Hi thầm thì vào tai ông nội nhà mình.

Tông Khải Phong hỏi: “Bánh trung thu nhân gì đấy?”

“Con thấy trêи hộp có viết là có nhân trứng muối này, thập cẩm này, lạp xưởng này…”

Tông Ngôn Hi tu tu nói một lèo, cuối cùng lại hỏi ông nội: “Ông nội muốn ăn loại nào ạ?”

Tông Khải Phong ngẩn ngơ, hôm nay là tết trung thu rồi sao?

Là một ngày tốt.

Đón tết trung thu thì sao có thể không ăn bánh trung thu được chứ?

Ông nói ông muốn ăn nhân thập cẩm.

Lâm Tân Ngôn nói cô sẽ đi lấy, Tông Ngôn Hi kéo lại không chịu nhường nhịn, nói phải để tự cô bé đi lấy mới được, tiếp sau đó, đôi chân nhỏ của nó chạy lạch bạch đi ra, qua một lúc sau thì cầm một miếng bánh trung thu đi vào, con bé sáp lại đầu giường, nói: “Một miếng to quá, ông sẽ không cắn được, con bẻ ra cho ông này.”

Tông Ngôn Hi bẻ chiếc bánh thành hai nửa, nhân bánh bên trong lộ ra ngoài ngoài, có óc chó, vừng, hạt dưa,...

Cô bé bẻ một miếng nhỏ đưa đến ngay bên miệng ông nội mình, nói: “Ông nói, ông nếm thử xem đi ạ…”

Tông Khải Phong mở miệng, cắn một miếng bánh trung thu mà cháu gái đút cho mình.

“Có ngon không ạ?” Tông Ngôn Hi cười híp mắt hỏi, lúc cô bé cười lên thì đuôi mày và mắt đồi cong tít lên, Tông Khải Phong gật đầu nói: “Ngon lắm.”

Tông Ngôn Thần bón nước cho ông, sợ ông ăn bánh trung thu xong sẽ thấy khát.

Tông Khải Phong uống hai ngụm nước liền uống không nổi nữa.

Sắc mặt ông càng lúc càng trắng bệch, hai mắt trở nên vô thần, con ngươi đục ngầu không có một chút thần thái.

Bé con ngủ ở trong phòng cũng đã tỉnh, không biết vì sao lại òa khóc không ngừng, Trang Tử Không dỗ không được nên chỉ đành ôm bé đưa đến cho Lâm Tâm Ngôn, cô đón lấy bé, bé con lập tức nín khóc, trong khoang mắt vẫn còn ẩng ẩng nước mắt.

Tông Khải Phong vẫy tay về phía đứa nhỏ, muốn nhìn thằng bé một chút, nhận ra bản thân không còn sức lực để nói gì nữa.

Lâm Tân Ngôn nhận ra được ý muốn của Tông Khải Phong, ôm bé con đến trước mặt ông, bé mở to đôi mắt tròn ẩng nước, cũng không biết thằng bé có nhìn thấy không, đôi con ngươi nhìn chằm vào Tông Khải Phong.



Người ở bên ngoài phòng đều đã đi vào bên trong, vây xung quanh giường muốn nhìn ông một lần cuối.

Tông Khải Phong ngắm đôi mắt của bé con, trêи mặt mang theo ý cười rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ông nội!” Tông Ngôn Hi kéo lấy Tông Khải Phong: “Ông nội đừng ngủ mà, nói chuyện với con thêm một chút đi…”

Nước mắt Tông Ngôn Thần lăn xuống, thằng bé hiểu rõ hơn em gái mình rất nhiều, bây giờ có thể ông nội đã rời khỏi bọn họ rồi, rời đi mãi mãi, sẽ không thể nói chuyện với bọn chúng nữa, sẽ không đưa bọn chúng đi học nữa, sẽ không dạy bọn chúng làm bài tập nữa…

“Ông nội…”

Bác sĩ Giang nghe thấy động tĩnh ở trong phòng, đi vào bên trong kiểm tra cho Tông Khải Phong, kiểm tra xong thì ngẩng đầu lên xem thời gian, lắc đầu với Tông Cảnh Hạo.

Ý của động tác này rất rõ ràng, Tông Khải Phong đã đi rồi.

Tông Cảnh Hạo ôm lấy hai tay, gật đầu với bác sĩ Giang, tỏ ý anh đã biết.

“Tôi xem thời gian cũng khoảng 12 giờ 15 phút.” Cũng được tính là đã đón được tết đoàn viên hôm nay rồi.

Bác sĩ Giang thở hắt ra một tiếng: “Xin hãy nén đau thương.”

Đôi tay của Tông Cảnh Hạo buông thõng xuống bên người, nắm tay nắm chặt lại, gắt gao khống chế lại cảm xúc của bản thân: “Bồi Xuyên, thay tôi tiễn bác sĩ Giang về đi.”

Thẩm Bồi Xuyên đi đến, bác sĩ Giang nói: “Không cần đâu, tôi tự mình đi thôi, bên này vẫn cần có người ở lại.”

Chuyện hậu sự vẫn cần phải có người giúp đỡ.

“Vậy tôi tiễn bác sĩ ra cửa.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

Bác sĩ Giang gật đầu.

Tông Ngôn Hi nằm sấp bên giường gọi ông nội nhưng ông không tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi Lâm Tân Ngôn: “Mẹ ơi, sao ông nội lại không nói chuyện với con nữa rồi? Khi nào thì ông có thể tỉnh lại?”

“Ông nội sẽ không tỉnh lại đâu.” Tông Ngôn Thần nghẹn ngào nói.

“Anh nói dối!” Tông Ngôn Hi miệng nói không tin nhưng đôi mắt đã ửng đỏ, giọt nước mắt ầng ậc quanh hốc mắt: “Anh trai là đồ đáng ghét, tại sao lại nói ông nội không tỉnh lại nữa chứ?”

Nói xong thì nước mắt liền rơi xuống.

Lâm Tân Ngôn đưa bé con lại cho Trang Tử Khâm, Trang Tử Khâm lau mặt một cái rồi vội ôm lấy bé.

Cô lau nước mắt cho con gái.

Tông ngôn Hi ôm chặt lấy eo của Lâm Tân Ngôn, mặt vùi vào trong vòng ôm của cô: “Mẹ ơi, ông nội thật sự đã rời xa chúng ta rồi sao?”

Mũi của Lâm Tân Ngôn chua xót, rất lâu sau cũng không thể thốt nên lời.



Đợi một lúc sau mới nói với con gái: “Ông nội đã đi đến một thế giới khác rồi…”

Trong phòng tràn ngập bầu không khí đau thương.

Tiếng khóc đau thương trầm thấp, khoảnh khắc biệt ly luôn là thời điểm đua khổ nhất.

Nhưng con người không thể tránh né được những khoảnh khắc như thế này.

Lâm Tân Ngôn lau nước mắt, vẫy tay phất tay về phía Tang Du: “Em giúp chị đưa hai đứa bé về phòng nhé.”

Mọi người đều đang đau lòng, không thể để ý đến nhiều chuyện được.

Tang Du mím môi đi qua, ôm Tông Ngôn Hi, Tông Ngôn Hi kéo chăn không chịu: “Con không muốn rời xa ông nội, huhu…”

Con bé khóc đến đau lòng.

Tông Tân Thần kéo chăn nức nở: “Con không đi, con muốn ở bên cạnh ông nội, sau này con sẽ không được gặp lại ông nữa, không được nhìn thấy ông nội nữa…”

Lâm Tân Ngôn vốn đã cưỡng ép bản thân thu nước mắt lại, lúc này lại không nhịn được mà rơi xuống.

Hai đứa bé khóc khiến cho người ta càng thêm đau lòng.

Trình ɖu͙ƈ Ôn khó khăn đi đến bên giường, Lâm Tân Ngôn vội đến đỡ ông ấy: “Cậu.”

Thẩm Bồi Xuyên tiễn bác sĩ Giang bây giờ đã quay lại, thấy Lâm Tân Ngôn mất sức đỡ Trình ɖu͙ƈ Ôn, đi đến đỡ ông ấy thay cô.

“Đỡ ông ấy về phòng nghỉ ngơi đi.” Lâm Tân Ngôn thấp giọng nói.

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, không nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ở trong phòng, nhỏ giọng nói: “Cảnh Hạo đâu?”

Lâm Tân Ngôn không chú ý đến, bây giờ mới nhận ra anh không có mặt ở trong phòng.

“Em đi tìm cậu ấy đi, chắc chắn lúc này cậu ấy rất khó chịu.” Thẩm Bồi Xuyên nói với cô.

Lâm Tân Ngôn hiểu, gật đầu, giúp Thẩm Bồi Xuyên đỡ Trình ɖu͙ƈ Ôn về phòng: “Giúp em chăm sóc ông ấy nhé.”

Trình ɖu͙ƈ Ôn tuổi đã cao, bây giờ lại bị thương như thế, cô không yên tâm.

Thẩm Bồi Xuyên nói cô hãy yên tâm, anh sẽ chăm sóc ông ấy, để cô đi tìm Tông Cảnh Hạo trước.

Lâm Tân Ngôn đi ra khỏi phòng, thấy đèn phòng đọc sách đang sáng liền đi qua đó.

Đi đến cửa phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bình Luận (0)
Comment