Mê Vợ Không Lối Về (Dịch Full )

Chương 922 - Chương 922: Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 922: Bệnh nhân tâm thần - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 922: Bệnh nhân tâm thần


Giang Mạt Hàn khẽ dừng bước chân lại, nhưng không hề có ý định nén lại.

Giang Hữu Khiêm không chịu buông tha, chạy tới ngăn bước chân anh ấy lại: “Anh không trả lời là muốn trốn tránh sao?”

“Đừng có chọc giận tôi.” Sắc mặt Giang Mạt Hàn đã lạnh lùng đến cực điểm, trong mắt toát ra một tia căm hận nồng đậm: “Nếu không phải mẹ cậu chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, tôi sẽ có được ngày hôm nay sao?”

Giang Hữu Khiêm nhất thời nghẹn lời.

Đúng vậy, khi mẹ anh ta quen với Giang Tuấn, Giang Tuấn vẫn chưa ly hôn, nên cũng được xem như là tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

“Nhưng đã qua lâu như vậy rồi.”

“Việc mình đã làm sai, hễ cứ qua một thời gian dài, thì sẽ thay đổi được sao?” Giang Mạt Hàn híp mắt, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

“Cho dù bọn họ có sai đi nữa, nhưng bọn họ cũng là người nuôi nấng anh trưởng thành không phải sao?” Giang Hữu Khiêm cố gắng thuyết phục anh ấy: “Anh vẫn luôn ghi hận, sẽ không được hạnh phúc đâu. Nếu anh chỉ vì muốn báo thù, mà lợi dụng vợ mình, vợ mình lại vì anh ly hôn tự sát mà chết, bây giờ anh cảm thấy vui được không?”

Sắc mặt của Giang Mạt Hàn trong phút chốc đã lạnh đến cực điểm, anh ấy đã bị Giang Hữu Khiêm chạm đến thứ yếu đuối nhất, không muốn nhắc tới nhất, nỗi hối hận nhất trong lòng mình.

“Tôi chỉ không muốn anh lại làm chuyện khiến mình phải hối hận.”

“Cút đi.” Giang Mạt Hàn đẩy anh ta ra, rồi sải bước đi nhanh vào trong tòa nhà.

Giang Hữu Khiêm vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng Nam Thành đã kéo anh ta lại: “Anh nói đủ chưa?”

Giang Hữu Khiêm vùng vẫy khỏi tay Nam Thành: “Anh ấy vì thù hận, mà đã làm mấy đi thứ gì? Tôi không tin là sau này anh ấy sẽ không thấy hối hận.”

Nói xong anh ta liền sải bước đi ra ngoài, các phóng viên được anh ta đưa đến vẫn chen chúc ở ngoài cửa, bọn họ đều đã chụp ghi lại những chuyện xảy ra lúc nãy, sau khi tin tức được tung ra, vì muốn thu hút sự quan tâm còn không biết sẽ viết thành câu chuyện gì.

Anh ta không ngờ rằng Giang Mạt Hàn lại không màng đến danh tiếng của mình như vậy.

“Chúng tôi có thể phỏng vấn bố mẹ của anh không?” Một phóng viên hỏi.

Giang Hữu Khiêm lạnh mặt không đếm xỉa đến đám người đó chen lấn ra khỏi đám đông. Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại ở bên đường, trêи nóc xe có đèn cảnh báo xanh đỏ nhấp nháy, trêи xe có in chữ trung tâm sức khỏe tâm thần của thành phố B.

Giang Hữu Khiêm: “...”

Giang Mạt Hàn thực sự đã gọi đến bệnh viện tâm thần sao?



Anh ấy điên rồi hay sao?

Nam Thành rất nghe lời Giang Mạt Hàn, lời anh ấy phân phó, anh ta cũng đều làm theo.

Hai người mặc áo khoác trắng bước xuống xe, hỏi: “Ai bị bệnh tâm thần?”

Phóng viên phía sau cũng hơi sửng sốt.

Nam Thành đi tới chỉ vào Giang Hữu Khiêm: “Anh ta, anh ta đến tập đoàn Hằng Khang nói lời xằng bậy, làm tổn hại đến danh tiếng của Tổng giám đốc Giang chúng tôi.”

Anh cố gắng cứu lấy danh tiếng của Giang Mạt Hàn.

Giang Hữu Khiêm trừng mắt nhìn Nam Thành: “Anh mới bị bệnh tâm thần.”

“Đừng có gắt gỏng, cô ấy đang trị bệnh, để tránh cho lần sau lại làm ra chuyện không màng hậu quả nữa. Hãy phối hợp với bác sĩ chữa bệnh cho tốt, còn về chuyện tiền thuốc men thì anh không phải lo, số tiền này Tổng giám đốc Giang chúng tôi sẽ chi trả, nể mặt anh là em trai của mình, anh ấy sẽ không để anh nghèo đến cả không ở nổi bệnh viện tâm thần đâu.”

Giang Hữu Khiêm thiếu chút nữa bị tức đến nôn ra máu: “Con mẹ anh câm miệng lại cho tôi.”

“Nhìn dáng vẻ hung dữ không được bình tĩnh của anh, còn không phải là biểu hiện của bệnh tâm thần sao?” Nam Thành bình tĩnh nói với anh ta.

Giang Hữu Khiêm: “...”

“Giang Mạt Hàn bị thù hận làm mê muội đầu óc, lẽ nào anh cũng không được tỉnh táo sao?”

“Ai nói tôi không được tỉnh táo? Tôi rất tỉnh táo, anh nhìn đâu ra là tôi không tỉnh táo hả?”

Vẻ mặt của Nam Thành vô cùng thản nhiên.

Giang Hữu Khiêm cắn chặt răng: “Nếu anh thực sự trung thành, vì muốn tốt cho Giang Mạt Hàn thì nên đi khuyên bảo anh ấy buông lòng thù hận trước kia, sống như một con người bình thường kìa.”

“Làm sao anh biết được anh ấy trả thù những kẻ đã tổn thương mình trước kia, thì sẽ không vui vẻ chứ?” Nam Thành ngắt lời anh ta.

Giang Hữu Khiêm.

Nam Thành nhìn về phía hai bác sĩ mặc áo khoác trắng: “Làm ơn đưa anh ta đi, Anh ta đã ở đây gây ra rất nhiều rắc rối cho chúng tôi, hy vọng các anh có thể chữa khỏi cho anh ta.”

“Anh điên rồi.” Giang Hữu Khiêm hung hăng trừng mắt nhìn Nam Thành một cái, liền nhấc chân bỏ chạy.

“Mau bắt anh ta lại.” Hai bác sĩ mặc áo khoác trắng chạy đuổi theo sau.



Giang Hữu Khiêm vừa chạy vừa nhìn lại, mắng rủa một tiếng: “Chết tiệt.”

Những người này dám chạy đến bắt mình.

Anh ta cũng đâu phải thực sự là bệnh nhân tâm thần.

Khi Nam Thành quay trở lại công ty, anh ta liếc nhìn phóng viên vẫn ở đó nói: “Lúc nãy người có vấn đề về tâm thần đã nói rất chuyện làm tổn hại đến Tổng giám đốc Giang, nếu như các anh tin lời của anh ta, tôi cũng sẽ không giải thích, chỉ là tin tức của các anh viết không phù hợp với sự thật, vậy thì cứ chờ nhận được thư kiện của luật sư đi.”

Nói xong anh ta sải bước đi vào trong.

Đám phóng viên: “...”

Chẳng lẽ những gì bọn họ đã viết khi nghe và nhìn thấy được, đều là tin vào lời của một kẻ điên sao?

Nhưng kẻ điên đó trông không giống như một kẻ bị bệnh tâm thần chút nào.

Anh ta làm vậy là uy hϊế͙p͙, lời uy hϊế͙p͙ trắng trợn mà.

Nam Thành đi vào trong tòa nhà, khiển trách các nhân viên bảo vệ.

“Sau này gặp phải chuyện như vậy, điều đầu tiên là phải đuổi đi, rồi gọi điện thoại thông báo cho tôi, đừng để bọn họ làm loạn ở đây, đây là chợ trời sao?”

“Chúng tôi đã đuổi đi rất nhiều lần rồi, nhưng đều uổng công vô ích, người đó nói là em trai của Tổng giám đốc Giang, chúng tôi cũng không dám xử lý mạnh tay.”

“Mặc kệ anh ta là ai, nếu ở đây làm loạn đều không được, các anh chỉ cần nhớ rõ, chính là tập đoàn Hằng Khang đã trả lương cho các anh và mời các anh đến bảo vệ tòa nhà này, còn tập đoàn Hằng Khang là do Tổng giám đốc Giang làm chủ.”

“Vâng, chúng tôi đã nhớ rõ rồi.”

Các nhân viên bảo vệ ngay ngắn đứng ở hai hàng, đồng thành đáp lời.

Nam Thành xua tay: “Đi làm việc của mình đi, chuyện như vậy về sau không được tái diễn nữa.”

“Vâng.”

Mọi người tản ra.

Nam Thành đi thang máy đến khu văn phòng.
Bình Luận (0)
Comment