Chương 929: Không biết xấu hổ - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 929: Không biết xấu hổ
Tình yêu có liên quan gì đến tuổi tác chứ?” Tông Ngôn Hi lên tiếng phản bác, hơn nữa thái độ cứng rắn: “Tổng giám đốc Giang, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đấy.”
Giang Mạt Hàn cười lên một tiếng, trầm thấp dễ nghe: “Bộ dạng miệng mồm lanh lợi của cô cực kỳ giống với cô ấy.”
Tông Ngôn Hi hoảng loạn quay mặt đi: “Tổng giám đốc Giang nhìn người cũng đàng hoàng, mà hóa ra lại là kẻ đạo đức giả, còn đến bắt nạt một người phụ nữ.”
Giang Mạt Hàn áp môi mình vào tai cô ấy, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, đôi mắt Tông Ngôn Hi mở to, lông tơ trêи người đều dựng đứng.
Anh ấy nhẹ nhàng cong môi, giọng nói du dương mang đầy vẻ mị hoặc: “Cô Hi, muốn đạt được mục đích, luôn luôn phải có sự hy sinh. Nếu cô bằng lòng làm bạn gái của tôi, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.”
Tông Ngôn Hi quả quyết từ chối nói: “Tôi sẽ không bao giờ phản bội bạn trai của mình.”
“Tôi không tin.”
Nói xong, anh ấy buông Tông Ngôn Hi ra.
Anh ấy chắc chắn rằng cô ấy nhất định sẽ chủ động đến tìm mình.
Tông Ngôn Hi hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy: “Không biết xấu hổ.”
“Nếu cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng không phản bác.” Giang Mạt Hàn ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mình một ly rượu.
Anh ấy ngẩng đầu uống cạn, khi đặt ly xuống mới nói: “Vậy thì tôi sẽ mong đợi bản phương án mới của cô Hi.”
Tông Ngôn Hi tức giận siết chặt hai tay, lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ khiến Tổng giám đốc Giang hài lòng.”
Nói xong, cô ấy bước nhanh đi ra khỏi khoang phòng bên trong, khi bước chân xuống bàn đạp, cô ấy lại nhìn thấy Điền Khởi Phong đứng dưới cây đèn đường, đang dựa vào cột đèn như đang đợi mình.
“Không phải tôi đã bảo anh đi rồi sao? Sao anh còn ở đây?” Tông Ngôn Hi cau mày.
“Tôi phụ trách bảo vệ cô, cô bảo tôi đi, tôi cũng không thể thật sự đi được. Lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.” Điền Khởi Phong ấn nút mở khóa xe, đi về phía xe mở cửa ra.
Tông Ngôn Hi bước tới lên xe, cô ấy bỗng nhiên nhớ tới hôm nay phải sắp xếp cho Quan Kình cùng Cố Hiềm gặp mặt: “Mấy giờ rồi.”
“Chín giờ.” Điền Khởi Phong khởi động xe, trả lời nói.
Anh ta vừa mới xem qua thời gian, nếu Tông Ngôn Hi còn không ra nữa, anh ta sẽ phải vào trong tìm cô ấy.
“Chín giờ rồi sao?” Tông Ngôn Hi vội vàng lấy điện thoại ra, hôm nay đã hứa là sẽ hẹn Quan Kình ra ăn cơm, chắc là Cố Hiềm cũng sốt ruột lắm rồi.
“Cô đang gọi điện thoại cho Kình tổng sao?” Điền Khởi Phong nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu: “Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết rằng Kình tổng đã đi rồi, anh ấy không thể liên lạc được với cô, nên bảo tôi thông báo cho cô biết.”
“Cái gì? Đi rồi?” Lúc này, cô ấy lấy điện thoại ra, màn hình dù có ấn như thế nào cũng không bật sáng, là do hết pin tự động tắt điện thoại rồi.
Thảo nào cô ấy cũng không nhận được cuộc gọi của Cố Hiềm.
Vốn đã hứa là sẽ sắp xếp cho anh ấy cùng với Quan Kình gặp mặt mà, mình lại cho anh ấy leo cây, anh ấy không liên lạc được với mình chắc phải sốt ruột lắm.
Cô ấy nói cho Điền Khởi Phong biết địa chỉ của Cố Hiềm, cô ấy phải tới tìm Cố Hiềm trước.
Thế nhưng, khi cô ấy đến chỗ ở của Cố Hiềm, thì anh ấy lại không có ở đó, công ty cũng đã tan tầm, trong tòa nhà cũng không còn nhân viên nào, ngoại trừ người gác cổng và nhân viên bảo vệ.
“Nếu không ngày mai giải thích lại với cậu ấy.” Điền Khởi Phong nói.
Tìm không thấy người Tông Ngôn Hi cũng không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể trở về khách sạn trước, rồi sạc điện thoại gọi lại cho anh ấy.
Khi xe chạy tới cửa khách sạn, cô ấy đẩy cửa bước xuống xe, thì nhìn thấy Cố Hiềm đang buồn rầu ngồi bên đài phun nước ở lối vào khách sạn.
Cô ấy liền bước nhanh tới.
“Cố Hiềm.”
Cố Hiềm ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy, mừng rỡ đứng lên, trêи mặt lập tức xuất hiện cơn lửa giận lớn: “Tông Ngôn Hi, cậu có ý gì hả? Đã hứa là sẽ sắp xếp cho tôi gặp anh ta, tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ buổi chiều. Khi gặp anh ta nên mặc quần áo gì và nên nói những gì, tôi căng thẳng và do dự, nhưng vẫn muốn gặp và nói chuyện với anh ta, khi đến thời gian, nhưng tôi lại không thể liên lạc được với cậu nữa. Nếu cậu không muốn tôi gặp anh ta, thì cậu có thể nói thẳng mà, tại sao lại nói dối tôi hết lần này đến lần khác?”
Khi anh ấy tìm và liên lạc với cô ấy, đều không thể tìm thấy được, anh ấy lo lắng rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng lo lắng muốn chết đi.
Khi nhìn thấy cô ấy khỏe mạnh không có tổn hại gì, lại khiến anh ấy nghĩ đến chuyện cô ấy đã thất hứa với mình.
Cô ấy rõ ràng là quen biết người đó, mà lại không nói cho anh ấy biết, về sau khi cô ấy giải thích, anh ấy cũng đã cảm thông rồi.
Còn lần này thì sao?
Rốt cuộc cô ấy có để tâm đến chuyện của mình không?
“Tôi thật lòng thật dạ coi cậu là bạn thân của tôi, cậu lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác.”
“Xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn.” Chuyện này đều là lỗi của cô ấy, đều do cô ấy làm hỏng mất rồi: “Cố Hiềm, tôi thực sự xin lỗi.”
Cô ấy đã xin lỗi, Cố Hiềm cũng không thể tiếp tục oán trách cô ấy được nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Anh ấy luôn cảm thấy cô ấy không để tâm đến chuyện của mình.
“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội để bù đắp, trưa mai tôi muốn gặp anh ta.”
“Cố Hiềm.” Tông Ngôn Hi thực sự cảm thấy có lỗi với anh ấy: “Anh ta đã đi rồi, ngày mai chắc là sẽ không gặp được.”
“Tông Ngôn Hi.” Cố Hiềm lần này thực sự tức giận: “Cậu đang giỡn với tôi à?”
“Không có, không có.” Tông Ngôn Hi bước tới nắm lấy tay anh ấy, giải thích nói: “Tôi thực sự không cố ý, tôi bị Giang Mạt Hàn kéo lại, nên mới không đến được.”
Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Giang Mạt Hàn kéo cậu lại làm gì?”
“Chuyện của bản phương án.”
Cố Hiềm cau mày: “Bản phương án đó không phải đã làm rất hoàn hảo rồi sao?”
Anh ấy biết ý nghĩa của bản phương án đó.
Cũng biết rằng Tông Ngôn Hi đang gài bẫy Giang Mạt Hàn.
“Anh ấy nghi ngờ rồi à?” Cố Hiềm hỏi.
Tông Ngôn Hi cũng không biết, nhưng những gì xảy ra tối nay có vẻ rất bất thường, anh ấy giống như đã biết, nhưng lại giống như không biết.
Cô ấy lắc đầu: “Tôi cũng không biết anh ấy đang giở trò gì nữa.”
“Anh ấy không phải là kẻ tốt lành, nói không chừng còn đang ấp ủ mưu kế gì sau lưng.” Cố Hiềm biết một chút về anh ấy, trong giới đều điên cuồng đồn đại rằng thủ đoạn của anh ấy rất tàn nhẫn, chỉ dựa vào một mình anh ấy mà có thể có được vị trí hiện tại, năng lực của người này không thể coi thường được.
“Chúng ta đi lên thôi.” Tông Ngôn Hi cũng là bởi vì chuyện của tối hôm nay mà bắt đầu trở nên vô cùng bất an.
Cố Hiềm theo lên.
Đi vào trong nhà, Tông Ngôn Hi ngồi trêи ghế sô pha, tâm trạng vô cùng nặng nề, cô ấy cảm thấy rất phiền muộn. Lỡ như Giang Mạt Hàn phát hiện ra đây căn bản chính là một cái bẫy, anh ấy khẳng định sẽ không nhảy xuống.
Đến lúc đó kế hoạch của cô ấy sẽ tan thành mây khói.
Cô ấy không muốn dựa dẫm vào bố mẹ mình, nhưng lại không thể làm gì được.
Cố Hiềm vốn dĩ đang tức giận, nhìn thấy cô ấy như vậy, ngược lại đến an ủi cô ấy: “Nếu anh ấy biết được điều gì đó, thì anh ấy nhất định sẽ chấm dứt hợp tác với cậu, cũng sẽ không tìm lỗi trong bản phương án đâu. Có thể là thật sự có lỗi vấn đề mà chúng ta không ngờ tới, chúng ta cứ làm lại thôi.”
Tông Ngôn Hi dựa đầu vào vai Cố Hiềm: “Cố Hiềm, cậu có biết không, tôi thực sự rất hận anh ấy.”
Cơ thể Cố Hiềm cứng đờ, anh ấy chậm rãi quay đầu lại nhìn cô ấy, ở khoảng cách gần như vậy, anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô ấy.
Anh ấy muốn giơ tay đặt lên vai cô ấy, nhưng lại dừng ở giữa không trung, do dự một hồi lâu vẫn không dám bỏ xuống, rồi lặng lẽ thu lại.
“Tôi sẽ giúp cậu, nếu có chuyện gì cần đến tôi, cậu cứ việc lên tiếng.”
“Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Tôi lại không thể giúp được cậu.” Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cố Hiềm, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
“Haiz.” Cố Hiềm thở dài: “Bỏ đi, có lẽ là không phải lúc, cho nên mới không thuận lợi thế này, tôi không trách cậu nữa, còn…”
Anh ấy rủ mắt xuống để che giấu những cảm xúc khác lạ, nói: “Chúng ta là bạn, đương nhiên phải đối xử tốt với cậu rồi.”