Chương 93: Mắt chó coi khinh người - Mê Vợ Không Lối Về - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 93: Mắt chó coi khinh người
“Đừng nói nữa.” Hà Khiếu Thiên cắt ngang lời cô ta.
Trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn, không thể không nói mấy lời này của Hà Khiếu Ninh đã đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong nội tâm anh.
Kinh doanh của gia tộc, anh chưa từng đóng góp một chút sức lực gì, toàn bộ đều do Hà Khiếu Hành làm.
Anh hưởng thụ địa vị xã hội mà gia tộc mang lại, nhưng không có vì gia tộc mà làm bất cứ chuyện gì.
“Để anh suy nghĩ.” Hà Khiếu Thiên cúi đầu.
“Được, vậy em chờ tin tốt của anh.” Hà Khiếu Ninh không có ép anh nữa.
Bởi vì anh đồng ý suy nghĩ thì đã có dấu hiệu tốt rồi.
Dù sao lần trước anh thẳng thừng từ chối.
“Nhưng đừng quá lâu, như thế đối với anh, với em đều không tốt.”
Hà Khiếu Thiên không nói gì, sải bước rời khỏi.
Lâm Tử Lạp đóng app trò chuyện lại, sau khi chốt kiểu dáng và chất liệu với khách hàng, bây giờ đã kêu bên nước A chế tác, bởi vì lễ phục và váy cưới đều được đặt làm thủ công.
Cửa hàng bên này còn chưa sắp xếp xong, chỉ có thể ở nước A chế tác.
Cô gập máy tính lại, day day lông mày, nghĩ Trang Kha Nguyệt dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài không tiện, muốn đi mua một chiếc xe, nghĩ rồi cô từ trong túi áo rút ra mẩu giấy ghi số điện thoại của Vu Đậu Đậu để lại cho cô.
Cô gọi dựa vào số điện thoại này, rất nhanh đã được kết nối.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Vu Đậu Đậu.
“Chào anh, tôi là Lâm Tử Lạp.”
“Ừm, ừm, tôi nghe ra rồi.”
“Anh có rảnh không?”
“Có.”
“Tôi muốn đi xem xe, nhưng nhiều năm không ở trong nước, không quá quen, anh nếu rảnh, có thể làm phiền anh dẫn tôi đi được không.”
“Được, cho tôi nửa tiếng, tôi đến tiểu khu nhà cô.”
“Được, vậy tôi đợi anh.”
Cúp máy, Lâm Tử Lạp lưu số điện thoại của anh ta lại.
Nửa tiếng, vẫn còn ít thời gian, cô đi tắm, thay chiếc váy trên người, mặc quần jean và áo T-shirt, lát nữa đi xem xe, nếu như thử lái, lên xuống xe, mặc váy không tiện.
Cô sửa soạn xong thì Vu Đậu Đậu đến rồi.
Cô khóa cửa đi xuống lầu.
Vu Đậu Đậu đợi trước cửa tiểu khu, nhìn thấy cô đi ra thì giúp cô mở cửa sau.
"Cảm ơn.” Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Anh quá khách khí rồi, tự tôi mở là được.”
“Không sao.” Vu Đậu Đậu cười cười, đi đến vị trí ghế lái ở đằng trước, anh liếc nhìn Lâm Tử Lạp ở sau: “Cô muốn mua xe trong khoảng giá nào?”
Lâm Tử Lạp suy nghĩ một lát, nói: “Tính an toàn cao, giá thì vào khoảng 900 triệu đến 1 tỷ rưỡi.”
Vu Đậu Đậu tặc lưỡi: “Cô thật có tiền.”
Lâm Tử Lạp ho khẽ một tiếng: “Cũng tạm.”
Mấy năm nay cô tiết kiệm được một ít tiền, ở nước ngoài có bất động sản, xe ở nước ngoài cô bán mất rồi.
Vu Đậu Đậu muốn hỏi cô nghĩ xong chưa, nhưng lại không hỏi ra được, cô nếu như nghĩ xong, chắc chắn sẽ nói với mình, nói chung là hỏi sợ cô phiền. Lâm Tử Lạp nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta.
Khi chưa gặp Hà Khiếu Ninh, cô muốn nể tình của Hà Khiếu Thiên không truy cứu nữa, nhưng sau khi gặp Hà Khiếu Ninh, cô biết, cho dù cô không muốn truy cứu, sợ rằng Hà Khiếu Ninh cũng không bằng lòng buông tha cho cô.
Thù của bọn họ đã có từ rất lâu rồi.
Muốn biến can qua thành ngọc diệp, chắc chắn không thể được.
“Đậu Đậu, tôi gọi anh như vậy được không?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Được.” Đây chính là tên của anh ta.
Có người nghe thấy anh ta tên Đậu Đậu đều sẽ nhìn anh ta nhiều hơn, sau đó nói: “Một người đàn ông trưởng thành lại có tên Đậu Đậu gì đó?”
Hết cách, ba mẹ đặt cho.
“Anh hiểu bối cảnh của người phụ nữ hại anh trai anh không?”
Vu Đậu Đậu lắc đầu.
“Nhà họ Hà của thành phố B anh nghe nói rồi chứ?”
Vu Đậu Đậu gật đầu: “Biết, nhà buôn bán châu báu, đã có lịch sử trăm năm, ở thành phố B cũng tính là hào môn!”
“Nếu như tôi nói, người đã hại anh trai của anh là người nhà họ Hà, anh còn muốn lật lại vụ án cho anh trai của anh không?” Nếu như là người bình thường, muốn lật lại vụ án cũ nhiều năm trước cũng không dễ dàng, huống chi còn là người có bối cảnh.
Muốn lật án càng thêm khó khăn.
Lâm Tử Lạp nếu như quyết định hợp tác với anh ta thì bắt buộc phải biết anh ta có trái tim kiên định thế nào.
Dù sao, đây không phải con đường đơn giản.
Vu Đậu Đậu sững người, dường như không ngờ người phụ nữ đó lại có bối cảnh như thế.
Tay của anh ta nắm chặt lại: “Không thể vì cô ta là con nhà hào môn mà chùn bước, giết người đền mạng.”
Anh ta nói rất kiên định.
Anh trai của anh ta có tội, nhưng chết hay sống, nên do pháp luật quyết định.
“Được, chúng ta hợp tác.” Chuyện trong dự liệu.
Anh ta có thể cố chấp với vụ án này nhiều năm như thế thì có thể nhìn ra anh ta có quyết tâm vững chắc nhường nào.
Vu Đậu Đậu cười khổ một tiếng: “Người thân của mình, nếu như có thể không để tâm, cũng không xứng làm con người.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe dừng ở salon chuyên bán ô tô.
“Các salon bán ô tô đều ở đây, cô muốn xem hãng xe nào cũng có.”
Lâm Tử Lạp đẩy cửa xe bước xuống, chỉ vào salon thứ nhất: “Tôi vào salon này xem thử.”
“Được, người không mua nổi xe như tôi cũng có thể xem xe rồi.” Vu Đậu Đậu tự giễu.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn anh ta: “Xe anh lái không phải xe ô tô?”
“Cũng phải, tôi ngày nào cũng lái xe.” Mặc dù là xe taxi, nhưng cũng là xe không phải sao.
Cửa kính cảm ứng khi có người đến gần thì tự động mở ra, nhân viên tư vấn đi tới đón tiếp: “Cô muốn xem mẫu xe nào? Gần đây chúng tôi có một mẫu siêu xe không tệ. Cô có muốn xem không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Tôi muốn xem xe bảy chỗ.”
Ngồi trong không gian rộng thoải mái, nếu như mang hai đứa nhỏ đi chơi cũng có thể để đồ đạc.
“Mẫu này đi.” Nhân viên tư vấn dẫn Lâm Tử Lạp đến trước một chiếc xe SUV thương vụ bảy chỗ: “Mẫu này không gian lớn, hơn nữa bây giờ có chương trình khuyến mãi, mua so với lúc bình thường có thể rẻ được hơn trăm triệu, rất tiết kiệm.”
Vu Đậu Đậu lén tiến sát Lâm Tử Lạp, ghé vào tai cô: “Xe của hãng này có vài lần xuất hiện tình trạng thoát dầu, danh tiếng không tốt, hay là đi xem xe khác.”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu nhìn anh ta.
Anh ta chắc chắn gật đầu.
Lâm Tử Lạp hiểu ý, mỉm cười với nhân viên tư vấn: “Xin lỗi, tôi không thích mẫu xe này lắm.”
Nghe thấy Lâm Tử Lạp không hài lòng, không muốn mua, sắc mặt của nhân viên tư vấn lập tức trở lạnh: “Mua không nổi thì mua không nổi, nói cái gì mà không ưng mẫu này, không phải chính là loại giả giàu hay sao?”
Nói rồi còn đánh giá quần áo mà Lâm Tử Lạp mặc, quần bò áo T-shirt, mặc đồ có bao nhiêu cổ hủ.
“Cô này, sao lại nói chuyện như thế?” Vu Đậu Đậu rất tức giận.
Thế nào đi đến đâu cũng có mấy tiểu nhân này chứ?
Mắt chó xem thường người khác.
Lâm Tử Lạp kéo anh ta, khẽ lắc đầu với anh ta, không cần thiết mà xảy ra xung đột với cô ta chỉ vì loại chuyện cỏn con này.
Đi salon xe khác là được rồi.
Ra khỏi cửa, Vu Đậu Đậu còn chưa hết tức: “Đầu năm nay đúng là không thiếu tiểu nhân nhìn người qua khe cửa.”
Lâm Tử Lạp liếc nhìn anh ta: “Biết là tiểu nhân, việc gì phải tức giận?”
Vu Đậu Đậu suy nghĩ: “Cũng phải.”
“Kia, danh tiếng của hãng xe đó tốt, tính an toàn cũng thông qua khảo nghiệm, chỉ là giá cả cũng tương đối cao.” Vu Đậu Đậu chỉ vào một salon ô tô của thương hiệu nước ngoài.
Lâm Tử Lạp suy nghĩ một lát: “Cao thì cao một chút, có thể mua được đúng ý là được.”
Ngồi xe của cô cũng không phải người ngoài, đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, tính năng an toàn là thứ cô xem trọng nhất.
Hai người đi vào bên trong salon xe hơi, salon này không giống salon trước còn có người tiếp đãi, salon này, nhân viên tư vấn vốn dĩ muốn đứng dậy đón khách, nhưng khi nhìn thấy cô và Vu Đậu Đậu lại ngồi trở lại.
Cảm thấy Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu là loại người không mua nổi xe hơi.
Lâm Tử Lạp nhướn mày.
Vu Đậu Đậu bĩu môi: “Cái này còn không bằng salon trước.”
Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Có lẽ là xe của người ta tốt, không nỡ bán, thái độ lạnh lùng một chút, cũng không có gì.”
Vu Đậu Đậu thừa nhận: “Chiếc xe của thương hiệu này quả thật tốt, nhưng giá cũng cao.”
Tùy tiện một chiếc cũng hơn 3 tỷ.
Cửa phòng làm việc mở ra, Quang Kình đi đến trước mặt, giám đốc đi theo bên cạnh anh ta: “Tôi bây giờ kêu người lái xe của anh đến.”