Mềm Mại Đối Lạnh Lùng (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 122: Ta Cũng Thích Ngươi

Chương 122: Ta cũng thích ngươi Chương 122: Ta cũng thích ngươiChương 122: Ta cũng thích ngươi

Mắt phượng của Lâm Uyên nhìn nàng một cách thâm trầm, khẽ cắn chặt răng lại: “Thần nhất định phải là thái giám sao?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, vẫn nghiêm túc gật đầu.

Dù sao nếu Lâm Uyên là một thị vệ hay con cháu thế gia bình thường thì có thể sau khi tiểu cung nữ ra cung sẽ cưới nàng ấy về nhà. Làm sao mà không có kết quả được chứ.

Vì vậy nàng kiên trì lặp lại: “Nhất định phải là thái giám.”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang nắm tay nàng siết chặt lại, cắn răng nói một chữ: “Được.”

Giọng nói của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng: “Lâm Uyên, mặc dù chuyện như vậy không có kết quả, ngươi cũng đồng ý à?” (TN Team: Ủa chị ưi! Ảnh mà là thái giám thì chị thiệt chứ ai thiệt mà hỏi dị ==”)

Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, môi mỏng mím chặt lại: “Bằng không thì phải làm sao?”

Hắn nói: “Là đưa công chúa ra cung thành hôn, hay là nhìn công chúa nhảy xuống ao nhỏ?”

Giọng nói của Lý Tiện Ngư thẹn thùng: “Vậy thì không được.”

Nàng không biết bơi. Nếu như thật sự nhảy vào trong ao nhỏ, có lẽ nàng chưa chờ được Lâm Uyên đến cứu thì cũng đã chìm xuống đáy hồ ở cùng với con cá đỏ kia rồi.

Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn nàng, mắt phượng đen đậm, nhìn không ra cảm xúc: “Công chúa muốn kết đối thực với thần sao?” (kết đối thực: là từ ngữ chỉ việc hôn nhân giữa thái giám và cung nữ.)

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư hơi cong lại, hai má tuyết trắng nhuộm màu mây đỏ.

“Không có.” Nàng nhỏ giọng che giấu: “Ta chỉ hỏi một chút mà thôi.”

Nàng vừa dứt lời thì có gió lạnh thổi tới, mang theo hơi nước trong ao nhỏ, cùng cái lạnh trong đêm đông, khiến Lý Tiện Ngư theo bản năng giơ tay kéo áo choàng mỏng manh trên người lại.

Lâm Uyên cũng lập tức ngừng nói.

Hắn hơi nhíu mày lại nhưng vẫn cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên trên người Lý Tiện Ngư.

Hắn nói: “Thần đưa công chúa quay về tầm điện.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu. Lâm Uyên lập tức bế nàng lên, xoay người lại, mang nàng bay vút về phía tẩm điện.

Hai tay của Lý Tiện Ngư kéo áo khoác ngoài to rộng của hắn lại, cảm nhận được độ ấm thuộc về hắn truyền đến từ đầu ngón tay, nhẹ nhàng ngước đôi mắt hạnh hoa trong sáng lên.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi thích ta sao?”

Thân thể của Lâm Uyên hơi ngừng lại. Hắn siết chặt bàn tay to đang ôm nàng, ở trong tiếng gió gằn từng câu từng chữ hỏi lại: “Công chúa nghĩ sao?”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Nàng buông bàn tay trắng nõn đang kéo áo khoác ngoài ra, ngược lại vòng qua cổ của Lâm Uyên, mượn sức lực của hắn muốn ngồi nửa người dậy, hôn lên má của hắn. Trong ánh trăng như sương, nàng lấy giọng nói chỉ bản thân có thể nghe được, lặng lẽ nói ra câu nói luôn giấu kín ở trong đáy lòng.

“Ta cũng thích ngươi.” Giọng nói của nàng nhẹ như giọt sương sáng sớm, giống như hoa quỳnh yên lặng nở rộ trong đêm tối.

z

Những ngày mùa đông, giống như trôi qua nhanh hơn một chút so với mùa thu.

Giống như là chỉ nhắm được vài lúc thì đã tới ngày khởi hành đi đến núi tuyết Hòa Trác.

Sáng sớm ngày hôm đó, trên bầu trời ở phía xa vẫn còn màu xanh đen, binh lính của hoàng thất đã mênh mông cuồn cuộn đi ra khỏi cửa cung phía bắc.

Lý Tiện Ngư ngồi ngay ngắn trong xe ngựa có mái hiên của mình, nghe tiếng vó ngựa tiến về phía trước, chở nàng chạy ngang qua con đường náo nhiệt. Tiếp theo, không còn nghe thấy giọng nói của người khác, giống như đã đi qua cửa thành, đi tới quan đạo yên tĩnh ở ngoại thành.

Nàng cũng thả lỏng thân thể, vén mành nhìn ra bên ngoài.

Hai bên quan đạo là dãy núi liên miên nối dài, hùng vĩ trùng điệp, giống như vĩnh viễn không thấy điểm cuối.

Nàng nhìn con đường phía xa, thấy phong cảnh vẫn luôn lặp đi lặp lại nên buông mành gấm xuống, nhỏ giọng mỉm cười nói với thiếu niên đang giấu trong xe ngựa có mái hiên của nàng: “Lâm Uyên, nếu như ngươi không làm chuyện gì thì chơi cờ lục bác với ta đi.”

Đi một chuyến đến núi tuyết Hòa Trác, ít nhất cũng phải mất một hai tháng. Đây là một chuyến đi dài, dù sao cũng phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian. Lâm Uyên ngồi trên ghế đối diện nàng, đang lấy khăn vải lau chùi trường kiếm của mình.

Nghe nàng nói vậy thì nhàn nhạt trả lời một tiếng, đặt trường kiếm xuống, giơ tay mở ngăn tủ ở gần hắn ra.

Hắn từ trong một đống thoại bản Lý Tiện Ngư nhét vào tìm ra được bàn cờ và quân cờ chơi cờ lục bác, lại tìm ra mấy cái xúc xắc bằng ngọc đưa cho Lý Tiện Ngư, hỏi nàng: “Hôm nay công chúa muốn đặt cược cái gì?”

Lý Tiện Ngư cầm xúc xắc bằng ngọc trong tay, suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Vậy giống như lúc trước vậy. Nếu ai thua thì vẽ một cái lên trên mặt đối phương.”

Lâm Uyên cũng không có ý kiến. Hắn đặt bàn cờ hình vuông ở giữa hai người, rồi lại sắp xếp các quân cờ lên trên đó. Trong đó cờ đen đưa cho Lý Tiện Ngư, để cho nàng di trước.

Lý Tiện Ngư nhớ tới chuyện lúc trước Lâm Uyên chơi thắng nàng nên cũng không từ chối.

Nàng khẽ nâng đầu ngón tay lên, ném xúc xắc bằng ngọc xuống. Vận may của nàng rất tốt, trực tiếp ném ra sáu nút.

Nàng lập tức cong cong mi mắt cầm quân cờ đi những bước đầu tiên trên bàn cờ ở chính giữa.

Lâm Uyên cũng không có nói lời nào, chỉ cầm lấy xúc xắc bằng ngọc trong tay nàng và ném xuống.

Quân cờ màu trắng lập tức theo sát.

Tiếng xúc xắc vang lên thanh thúy, ánh nắng màu vàng nhạt cũng tiến vào từ phía dưới tấm mành gấm rũ xuống, nhẹ nhàng di chuyển giữa bàn cờ.

Hai người cứ ngươi tới ta đi, rất nhanh đã chơi được ba ván. Hôm nay Lý Tiện Ngư không may mắn lắm, đầu tiên là thua hai ván, ở hai bên má lúm đồng tiền được được vẽ một chấm màu đỏ.

Chờ đến khi chơi ván thứ ba, mới cuối cùng lội ngược dòng, thắng được Lâm Uyên.

“Cuối cùng cũng đến lượt ta vẽ rồi.” Nàng cười rộ lên, cầm lấy cây bút lông Hồ Châm gác trên hộp phấn trang điểm, rất cẩn thận đứng dậy ở trong xe ngựa xóc nảy và ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nàng nghiêng người nhìn hắn, nàng cầm trong tay cây bút đen được chấm phấn trang điểm lướt qua mặt Lâm Uyên.

Nàng mở miệng, giống như là đang nói thầm với bản thân, giống như là đang hỏi ý kiến của hắn: “Lâm Uyên, ngươi nói ta nên vẽ cái gì mới tốt đây?”

Lâm Uyên thản nhiên rũ lông mi xuống, cầm hộp phấn trang điểm đặt trên bàn vuông đưa cho nàng: “Công chúa muốn vẽ gì cũng được.”

Lý Tiện Ngư mím môi mỉm cười, đang muốn nói cái gì đó, lại không ngờ rằng chiếc xe ngựa đang di chuyển đột nhiên dừng lại.

Trong giây phút đó nàng không hề đề phòng, thân thể đang ngồi bên cạnh lập tức ngã về phía trước, nàng thấy mình sắp đụng vào vách tường cứng rắn của Xe ngựa.

Ánh mắt của Lâm Uyên rùng mình, lập tức giơ tay, bảo vệ thân thể đang nghiêng về phía trước của nàng vào trong lòng ngực.

Lý Tiện Ngư không hề phòng bị ngã vào trên người hắn.

Ngón tay cầm bút có dính phấn mặt cũng nghiêng sang một bên, để lại một vết phấn dài trên mặt của hắn.

Xe ngựa có mái hiên dừng lại ở bên đường. Lâm Uyên cũng ngước mắt lên, hỏi nàng: “Công chúa vẽ xong rồi sao?” Lý Tiện Ngư sửng sốt. Ngay sau đó nhìn về dấu vết trên mặt hắn, nhỏ giọng giải thích nói: “Cái này không phải là ta vẽ, không thể tính được”

Nàng nói xong, từ trong tay áo lấy ra khăn gấm tuyết tỉnh của mình, chấm một chút nước trong muốn giúp hắn lau đi.

Đầu ngón tay vừa giơ lên, mành gấm rũ xuống ở phía sau bị vén lên.

Ánh sáng mặt trời lập tức tiến vào bên trong xe.

Nguyệt Kiến ngồi trước đầu xe xoay người lại, đang giơ tay vén mành xe lên, mỉm cười nói với nàng: “Công chúa, đã đến chỗ nghỉ chân ——”

Nguyệt Kiến còn chưa dứt lời, lại bị đứng hình khi nhìn thấy tình huống trước mắt.

Ánh sáng bên trong xe ngựa có mái hiên mơ hồ. Một bàn cờ lục bác đặt chính giữa trên chiếc bàn vuông, mà quân cờ thì đã rơi xuống đầy đất.

Công chúa nhà mình thì nửa quỳ ở trên ghế, một tay đè vai của thiếu niên xuống, một tay khác thì cầm khăn thêu giống như phải cho hắn rửa mặt.

Mà cánh tay thon dài của thiếu niên vòng qua vòng eo của công chúa, bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng đang đỡ lưng của nàng, giúp nàng ổn định thân thể trong xe ngựa xóc nảy.

Giờ phút này, hai người nghe thấy giọng nói vang lên, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt của Lý Tiện Ngư đỏ bừng mà đáy mắt của Lâm Uyên hơi lạnh lẽo.

Đầu tiên Nguyệt Kiến cảm thấy sửng sốt, tiếp theo đôi mắt mở to hơn nữa. Nàng ấy nhìn thấy trên mặt ảnh vệ của công chúa có một vết màu đỏ, giống như, giống như là một vệt phấn trang điểm.

Nàng lập tức nơm nớp lo sợ nhìn xem cánh môi đỏ thắm của công chúa. Sau khi phát hiện ra màu sắc giống nhau, khuôn mặt của Nguyệt Kiến nóng bỏng giống như trứng tôm được luộc chín.

Nguyệt Kiến hoảng hốt thả mành gấm xuống, quay người lại ở trên đầu xe ngựa, mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Công chúa... đến... đã đến chỗ nghỉ chân. Ngài... nếu ngài rảnh rỗi... thì có thể đi theo nô tỳ xuống dưới ăn một chút. Nghỉ ngơi một lát ở trong trạm dịch.”

Cách một tấm mành gấm đang rũ xuống, gương mặt của Lý Tiện Ngư cũng đang đỏ rần.

Nàng đưa khăn gấm đang cầm trong tay cho Lâm Uyên: “Vậy... ta đi trạm dịch nghỉ ngơi trước.”

Lâm Uyên nhàn nhạt rũ lông mi xuống.

Hắn giơ tay cầm lấy khăn gấm, nói với Lý Tiện Ngư: “Thần sẽ chọn lúc không có người rồi sẽ đến đó.”

TN Team: Hự, chị nhà thông suốt, nói lời thương gòi, ngọt xỉu!! Toàn là công lao anh chị cung nữ, thái giám kia cả! Đội ơn hai người =)))) . 123

Chuong 123: Lan dau don tetngoai cung

Hai má của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn.

Nàng mơ hồ cảm thấy lời nói này của hắn nghe giống như hơi kỳ quái một chút, nhưng trong giây lát lại không nói nên lời rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào. Cộng thêm Nguyệt Kiến đang ngồi ở ngoài đầu xe ngựa chờ nàng, cho nên nàng đành phải vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta sẽ để cửa sổ mở cho ngươi.”

Nàng vừa dứt lời thì muốn xuống dưới từ trong lòng ngực của Lâm Uyên.

Nàng còn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay trắng nõn đã bị Lâm Uyên nắm lấy. Ngón tay thon dài dừng lại trên lưng của nàng cũng giơ lên, đi lên phía trên ấn cổ của nàng xuống, ra hiệu nàng cúi đầu xuống.

Lý Tiện Ngư hơi hơi cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng nhướng lên, nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần của hắn, nhiệt độ trên mặt vừa mới giảm xuống vài phần lại lập tức trở nên nóng bỏng.

Nàng rụt rè lên tiếng: “Nguyệt Kiến còn ở bên ngoài ——”

Ngón tay thon dài đang giơ lên của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Tiếp theo, vẫn bình tĩnh cầm khăn gấm nàng đưa lên, nhẹ nhàng lau đi hai vết đỏ trên hai má lúm đồng tiền của nàng.

Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, trong đôi mắt phượng lạnh nhạt cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt: “Công chúa đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như lửa đốt. Nàng xấu hổ nói: “Ngươi... nếu như ngươi còn như vậy. Ta sẽ khóa tất cả cửa sổ lại, không cho ngươi vào đâu.” Nàng nói, cầm lấy khăn gấm trong tay hắn, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, bước lên ghế nhỏ rồi xuống xe ngựa.

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng bên ngoài xe ngựa có mái hiên sáng ngời.

Đội thị vệ của hoàng gia ngừng trên quan đạo, uy nghiêm oai phong, kéo dài như một con rồng.

Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là con cháu hoàng thất. Lý Tiện Ngư hành lễ với vài vị hoàng huynh quen biết, sau đó dẫn theo Nguyệt Kiến, cất bước đi vào trạm dịch nghỉ chân tạm thời. Còn chưa bước qua ngạch cửa, lại nhìn thấy một người không thể tưởng tượng được trước.

“Hoàng tỷ Nhã Thiện?” Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại, kinh ngạc lên tiếng.

Ở chỗ xa hơn một chút, Nhã Thiện đang được cung nữ đỡ xuống xe ngựa có mái hiên cũng ngước mắt nhìn lên.

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, cũng không có lạnh lắm. Nhưng Nhã Thiện vẫn mặc chiếc áo lông chồn rất dày, cái cổ áo cũng được gài kín mít không cho gió lọt vào.

Trong tay nàng đang ôm một bình nước nóng, cổ tay tỉnh tế lộ ra bên ngoài tay áo giống như cành mai trong mùa đông, gầy đến đáng sợ.

Nàng cũng nhìn về phía Lý Tiện Ngư, hai hàng lông mày nhợt nhạt khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

“Gia Ninh.”

Lý Tiện Ngư cũng tránh mọi người đi, nhấc váy lên đi về phía Nhã Thiện, hơi lo lắng một chút nhỏ giọng hỏi nàng: “Hoàng tỷ tới đưa tiễn chúng ta sao?” “Tại sao lại đưa tiễn xa như vậy?”

Nhã Thiện nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng dịu dàng giải thích: “Không phải đưa tiễn.” “Chuyến đi đến núi tuyết Hòa Trác, ta cũng đi cùng với mọi người.”

Lý Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc. Tiếp theo mày đẹp nhíu chặt lại, liên tục lắc đầu: “Nhưng... ở núi tuyết Hòa Trác trời giá rét. Cộng thêm dọc theo đường đi tàu xe mệt nhọc, không tốt đối với sức khỏe của hoàng tỷ.”

Nàng nghĩ không ra lý do tại sao hoàng tỷ Nhã Thiện một hai phải đi núi tuyết, chỉ cho rằng nàng vì tuân thủ quy tắc luật lệ của Đại Nguyệt, nói: “Hoàng tỷ chờ một chút, Gia Ninh lập tức đi cầu xin hoàng huynh. Để hoàng huynh đồng ý đưa tỷ về.”

Nếu bây giờ lập tức trở về, chắc là khi mặt trời lặn có thể về tới hoàng cung. Nàng nghĩ như vậy, cho nên cũng không hề chậm trễ, xoay người muốn đi tìm bóng dáng của Lý Yến.

Nhã Thiện lại nhỏ giọng gọi nàng lại.

“Đừng đi.” Nàng nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Là ta chủ động di cầu xin hoàng huynh, để huynh ấy dẫn ta đi cùng.”

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiện Ngư, cánh môi tái nhợt của nàng khẽ cong lên, cúi đầu khẽ mỉm cười: “Ta cầu xin rất nhiều lần, cuối cùng lấy việc không uống thuốc để uy hiếp, hoàng huynh mới đồng ý dẫn ta đi cùng.” Chuyện này giống như vẫn là từ khi ra sinh ra đến nay lần đầu tiên nàng tùy hứng như vậy.

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Nàng khẽ chớp lông mi, càng thêm khó hiểu: “Tại sao hoàng tỷ nhất định phải đi —__”

Nhã Thiện nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống.

Ở trong giọng nói lo lắng của Lý Tiện Ngư, nàng nhớ tới, trước khi nàng đi ra ngoài, Phù Lam cũng từng hỏi nàng câu hỏi giống y như vậy. Tại sao nhất định phải đi?

Chắc là nàng đã hiểu rõ, bản thân đã không chịu nổi mùa đông này, lại không muốn suốt ngày mệt mỏi nằm ở trong Điện Lưu Vân.

Nhã Thiện nghĩ như vậy, cuối cùng khẽ cong cong lông mày lên, giọng nói dịu dàng nói với Lý Tiện Ngư: “Bởi vì... ta cũng muốn đi xem núi tuyết. Nhìn xem sự kiện quan trọng hiếm có của Đại Nguyệt.”

Lý Tiện Ngư khẽ ngước mắt lên, nhìn về phía vị hoàng tỷ sinh ra là đã ốm yếu của mình.

Thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên vẻ kiên trì nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nàng giống như cũng hiểu được, bản thân không thể khuyên hoàng tỷ được. Cho nên chỉ có thể kêu Nguyệt Kiến cầm chiếc áo lông chồn dày nhất của mình đưa cho nàng, che giấu lo lắng của mình, nhẹ giọng nói với Nhã Thiện: “Nếu hoàng tỷ thiếu cái gì, hay là muốn đi trở về. Cứ kêu người lại đây thông báo với muội một tiếng. Gia Ninh sẽ giúp hoàng tỷ nghĩ cách.”

Nhã Thiện cầm lấy chiếc áo lông ấm áp, cong mi nhẹ nhàng trả lời một tiếng được.

Sau khi dùng qua bữa trưa, xe ngựa hoàng gia từ từ đi về phía trước. Cuối cùng trước khi mặt trời lặn, đến được thành trì gần nhất.

Tri phủ địa phương và các quan viên lớn nhỏ cung kính cúi chào, tổ chức yến hội ở trong quan phủ, mời các vị hoàng thân quốc thích ngồi xuống dự tiệc.

Lý Tiện Ngư cũng không thích trường hợp như vậy, sau khi dùng qua bữa tối, thì nàng đã sớm quay trở lại gian phòng tối nay nàng sẽ ở. Bởi vì thân phận tôn quý, trong gian phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã.

Sau bức tranh gấm thêu được thêu hình hoa hải đường nở rộ vào mùa xuân, cái màn thêu Tô Châu từ từ rũ xuống, che đi những đóa hoa hải đường được thêu rất tỉnh xảo.

Trên giường gấm gối và chăn đều là mới tỉnh, giống như còn đặt biệt phơi ở dưới ánh mặt trời, có vẻ mềm mại như bông.

Tất cả đều khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

Lý Tiện Ngư cũng thả lỏng tỉnh thần lại. Nàng ngồi xuống mép giường, giơ tay cởi áo choàng dày nặng trên người mình xuống, đặt ở trên bàn dài bên cạnh. Khi nàng vừa định cởi nút cổ áo ra và chuẩn bị mặc áo ngủ, lại nhớ tới hình như Lâm Uyên còn chưa quay về.

Nàng đứng dậy đi đến cửa sổ dài, nhìn bóng đêm mênh mông bên ngoài cửa sổ, trong giây lát cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hắn, chỉ có thể nhìn xà nhà thử kêu một lần: “Lâm Uyên?”

Thiếu niên mặc đồ đen lập tức nhảy xuống từ trên xà nhà.

Hắn đứng trước người nàng, bình tĩnh lên tiếng: “Công chúa.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng hơi tò mò một chút hỏi: “Lâm Uyên, ngươi trở về lúc nào vậy?”

Nàng cũng không nhìn thấy.

Lâm Uyên nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi.”

Hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Khi công chúa bắt đầu cởi áo.”

Lý Tiện Ngư bị lời nói của hắn làm cho gương mặt trở nên nóng bỏng.

Nàng vội vàng từ trên bàn dài lấy chiếc áo choàng rất dày kia khoác lên trên người mình, khẽ rũ lông mi xuống, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tại sao lúc này ngươi mới tới đây?” Lâm Uyên nhàn nhạt rũ lông mi xuống, bỏ qua chuyện hắn gặp qua tử sĩ ở trong thành, chỉ nói: “Thần đi một chuyến vào trong thành.”

Hắn vừa dứt lời thì đưa hộp đồ ăn cho Lý Tiện Ngư: “Trong thành rất náo nhiệt nên thần cũng mua mấy món ăn về.”

Lý Tiện Ngư nghe thấy hai chữ náo nhiệt, trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ muốn trộm đi ra ngoài chơi. Nhưng môi đỏ hé mở, thân thể xóc nảy cả ngày ở trên lưng ngựa cảm thấy hơi đau nhức.

Nàng đành phải nuốt lời muốn nói xuống, giơ tay cầm lấy hộp đồ ăn Lâm Uyên đưa qua, mở nó ra, cúi đầu nhìn. Nhìn thấy hộp đồ ăn được chia thành nhiều tầng.

Trong đó có bánh táo, bánh vải cam, bánh xuân, kẹo mạch nha, ở tầng dưới cùng còn có một đĩa bánh trôi củ mài.

Giống như đều là đồ vật chỉ có khi tới ngày tết.

Lý Tiện Ngư hơi giật mình, ngước mắt lên nhìn tấm lịch treo ở phía xa xa. Lúc này mới phát hiện ra, bất tri bất giác, không ngờ lại đến gần cuối năm rồi. Cũng khó trách trên đường sẽ náo nhiệt như vậy.

Nàng hơi sững sờ một chút mà Lâm Uyên vẫn rũ mắt nhìn nàng. Thấy nàng chậm chạp không có cầm đũa lên, hỏi: “Công chúa không thích ăn sao?”

Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại, mỉm cười nói với hắn: “Không có, ta chỉ nghĩ đến chuyện ngày tết.”

Nàng nói, lấy điểm tâm từ trong hộp đồ ăn ra, đặt trên cái bàn cao sơn màu đỏ ở trong phòng, giọng nói mềm mại hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi ăn tối chưa?” Lâm Uyên nói: “Chưa.”

Lý Tiện Ngư kéo hắn ngồi xuống trên bàn cao, lại đưa cho hắn một đôi đũa bạc. Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy, nhưng lại không nhúc nhích, mà hỏi: “Công chúa vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Lý Tiện Ngư gắp một cái bánh táo bỏ vào trong chén, giống như đang suy nghĩ cái gì đó nói: “Ta đang suy nghị, cái tết lần này chắc phải vượt qua trên đường đi đến núi tuyết Hòa Trác.”

Ngón tay thon dài cầm đũa của Lâm Uyên hơi ngừng lại: “Công chúa đang nhớ Nguyệt Kinh Thành sao?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải. Chỉ là, từ trước đến nay ta đều trải qua ngày tết ở Nguyệt Kinh Thành.”

“Năm nay là lần đầu tiên ta ăn tết ở bên ngoài hoàng cung.”

Nàng cũng không thể nói đây là cảm nhận gì.

Là cảm giác mới lạ, là xa lạ, hay là lo lắng.

Hoặc là, tất cả đều có.

Lông mi xanh đen của Lâm Uyên nhàn nhạt rũ xuống, bình tĩnh nói: “Thần sẽ ở cùng với công chúa.”

Hắn nói bình tĩnh và tự nhiên như vậy lại làm trái tim của Lý Tiện Ngư lặng lẽ đập lỡ một nhịp. Khuôn mặt nàng ửng đỏ rũ mắt xuống, môi đỏ hé mở, muốn nói cái gì đó với hắn. Nhưng lời nói tới bên môi rồi lại từ từ dừng lại, do dự không biết nên có nên nói ra hay không.

Ánh mắt của Lâm Uyên cũng dừng trên người nàng.

Hắn hỏi: “Công chúa muốn nói gì với thần sao?”

Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi như vậy, trên mặt càng đỏ hơn, có một loại cảm giác hoảng loạn khi bị người khác nhìn trộm suy nghĩ trong lòng. Nàng vội vàng cầm đôi đũa bạc lên, gắp một cái bánh xuân cho hắn, co quắp nhỏ giọng: “Chờ ăn bữa tối xong rồi nói sau.” Lâm Uyên nhàn nhạt trả lời một tiếng, không hỏi tiếp nữa. . 124

Bình Luận (0)
Comment