Chương 126: Ta tin tưởng ngươi
Chương 126: Ta tin tưởng ngươiChương 126: Ta tin tưởng ngươi
Lý Tiện Ngư đương nhiên là không có nghe rõ.
Trong lúc ngủ mơ nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm lên tiếng, tiếp theo, giống như cảm nhận được hơi nóng trên người hắn, cho nên càng dán sát cả người lại đây.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt trên ngực hắn, rồi lại nhẹ nhàng từ từ rơi xuống.
Đầu ngón tay trắng nõn thon mềm của nàng nhẹ nhàng lướt qua bụng nhỏ căng chặt của hắn, tới dưới eo lưng rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Đôi mắt của Lâm Uyên hoàn toàn tối sầm lại.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy cổ tay trắng nõn buông xuống của Lý Tiện Ngư, đặt bàn tay trắng nõn của nàng lên trên gối gấm.
Hắn không thể chịu đựng được nữa, cúi người khẽ chạm lên trên đôi môi đỏ tươi đẹp mềm mại của Lý Tiện Ngư, một đường hôn xuống cái cổ tuyết trắng của nàng, lại lấy hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn mở nút cổ áo của nàng.
Cái lạnh của mùa đông và hơi nóng giữa môi răng của thiếu niên đều cùng nhau xâm nhập vào. Đánh thức thiếu nữ đang ngủ.
“Lâm Uyên.”
Nàng mờ mịt mở mắt ra, nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, hơi ngơ ngác hỏi hắn: “Ngươi muốn ăn ta sao?”
Lâm Uyên dừng động tác lại trong giây lát, hơi nghiến răng một chút hỏi nàng: “Công chúa nghĩ sao?” Trời đã khuya, trên giường ấm áp như xuân.
Là thời gian tốt để ngủ ngon.
Lý Tiện Ngư cũng rất buồn ngủ không nâng mí mắt lên được, một lần nữa nhắm mắt lại, môi do khẽ hé mở: “Ngươi sẽ không làm như vậy.”
Nàng nói, lại nghiêng người đi, một lần nữa cuộn tròn người lại, chui vào trong lòng ngực của hắn.
Cánh môi đỏ thắm của nàng nhẹ nhàng cong lên, giống như đang nói mơ mà ngọt ngào nói bên tai hắn: “Ta tin tưởng ngươi.”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm cổ tay trắng nõn của nàng càng chặt. Hắn rũ đôi mắt phượng đen đậm xuống, nhìn về phía thiếu nữ đang ngủ say trong lòng ngực.
Nàng ngủ rất yên bình, mày đẹp hơi giãn ra, môi do khẽ cong lên, lúm đồng tiền bên môi nhợt nhạt. Nhỏ nhắn và tốt đẹp như vậy, không hề phòng bị hắn. Giống như một đóa hoa mà hắn giơ tay lên thì có thể hái xuống.
Hầu kết của hắn hơi chuyển động, đáy mắt đen tối nhìn không thấy ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng, vẫn từng chút từng chút buông lỏng ngón tay thon dài đang nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư ra.
Hắn nghiêng mặt đi trong bóng đêm, cắn chặt răng lại, cố gắng kìm nén không có nhúc nhích, tùy ý để Lý Tiện Ngư cứ như vậy ôm hắn, sưởi ấm ở trên người hắn.
Chờ đến khi hô hấp của Lý Tiện Ngư trở nên nhợt nhạt và đều đặn, hắn mới đứng dậy từ trên giường.
Lập tức đi đến phòng tắm dùng nước lạnh xối lên người vài lần, cho đến khi nhìn thấy ánh mặt trời mờ mờ bên ngoài cửa sổ. Hai canh giờ sau, ánh nắng ban mai chiếu vào trong bức màn đỏ.
Lý Tiện Ngư cũng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Nàng mờ mịt ngồi dậy trên giường, muốn mang giày đứng dậy.
Ánh mắt nhìn sang một bên, lại thấy thiếu niên còn đang nằm ngủ bên cạnh. Ánh nắng xuyên thấu qua bức màn đỏ, chiếu nghiêng vào trên mặt hắn.
Lông mi xanh đen của hắn nhợt nhạt rũ xuống, che đôi mắt phượng rất lạnh lẽo kia lại.
Ánh sáng màu vàng nhạt làm khuôn mặt vốn dĩ có những đường nét lạnh lùng của hắn trở nên mềm mại, lộ ra vẻ trong sáng và ôn nhu đặc biệt của thiếu niên.
Lý Tiện Ngư thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, trộm nhìn một lúc lâu.
Tiếp theo, nàng mím môi khẽ mỉm cười, rất cẩn thận đứng dậy từ trên giường, lại giúp hắn đáp chăn lại, nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm, cố gắng không làm cho hắn tỉnh giấc.
Nàng rất nhanh đi qua tấm bình phong, tay chân nhẹ nhàng bắt đầu rửa mặt. Mà thiếu niên nằm trên giường cũng mở đôi mắt phượng đen đậm ra, liếc mắt nhìn về chỗ nàng đang ở.
Môi mỏng của hắn mím chặt lại, giống như không được vui. Nhưng cuối cùng vẫn một lần nữa nhắm mắt lại trước khi Lý Tiện Ngư đi ra.
Cũng nhân cơ hội chiếm luôn cả cái giường của nàng.
+
So với ban đêm tốt đẹp, thì đối với Lý Tiện Ngư mà nói thì hành trình đi đến núi tuyết Hòa Trác lại vừa vất vả vừa nhàm chán. Xe ngựa có mái hiên của hoàng thất rất rộng, trên ghế ngồi cũng được trải lớp vải da rất dày, cố gắng giảm bớt xóc nảy trên đường đi.
Nhưng chạy vội vàng liên tiếp nửa tháng, Lý Tiện Ngư vẫn có một chút không chống đỡ được.
Dáng ngồi cũng từ lúc bắt đầu ngồi ngay ngắn, đến cuối cùng bởi vì suốt ngày ngồi nên mệt đến mức vòng eo đau mỏi, mà không thể không lười biếng dựa vào trên ghế dựa.
Điều duy nhất khiến Lý Tiện Ngư cảm thấy vui vẻ là phong cảnh bên ngoài cửa sổ thường xuyên thay đổi.
Khi là dãy núi, khi là ao hồ, khi là đồng ruộng mênh mông bát ngát vào mùa đông.
Mà mỗi khi đi ngang qua một tòa thành trì, bầu không khí của ngày tết cũng theo thời gian trôi qua càng ngày càng trở nên nhộn nhịp hơn.
Khi xe của hoàng thất đi đến quận Trường Truy.
Ngày tết cuối cùng cũng đến.
Màn đêm buông xuống, thái thú địa phương và các quan viên lớn nhỏ cung kính chào đón, tổ chức một yến hội long trọng nhất ở trong quan phủ.
Để nghênh đón cái tết đầu tiên sau khi Thái Tử đăng cơ.
Lý Tiện Ngư ngồi ngay ngắn ở sau cái rèm buông xuống, cái miệng nhỏ ăn từng miếng bánh táo, hơi không tập trung một chút nhìn ca múa ở giữa sân. Nàng đang nghĩ không biết bây giờ bên trong thành sẽ náo nhiệt như thế nào. Có phải là đang đốt pháo trúc không, hay là xem múa sư tử hoặc là múa Hoa Cổ. (Hòa Cổ: điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa) Mà nàng lại muốn ngồi ở chỗ này, nhìn đàn quan viên này hoặc là ân cần, hoặc là vâng vâng dạ dạ trò chuyện với những người trong hoàng thất.
Khi nàng đang buồn rầu chống tay lên cằm, ánh sáng trước mắt hơi tối xuống. Lý Tiện Ngư khẽ ngước mắt nhìn lên, lại thấy hoàng huynh của nàng bây giờ đã là bệ hạ đang đứng bên ngoài rèm buông xuống của nàng, hơi mang một chút bất đắc dĩ gọi nàng: “Tiểu Cửu.”
Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại.
Nàng vội vàng đứng dậy từ sau bàn dài, gương mặt đỏ lên bởi vì vừa nãy bản thân hơi mất tập trung: “Hoàng huynh.”
Lý Yến gật đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Gia Ninh, hôm nay là ngày tết. Năm mới bắt đầu, muội không nên có vẻ mặt buồn bã ngồi ở chỗ này.”
Lý Tiện Ngư càng thêm thẹn thùng.
Nàng nhỏ giọng nhận sai: “Hoàng huynh nói đúng. Gia Ninh sẽ cố gắng vui vẻ hơn một chút.”
Lý Yến duỗi tay xoa xoa giữa mày, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ càng sâu.
Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng, đưa cho nàng một khối ngọc bài, nói với nàng: “Nếu không ngồi yên được thì đi dạo trong thành đi.”
Hắn dừng một chút, nói: “Coi như là nhìn xem cuộc sống của người dân trong thiên hạ.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.
Tiếp theo mắt hạnh sáng lên, hai tay cầm lấy ngọc bài, cong mày cười rộ lên với Lý Yến: “Cảm ơn hoàng huynh.” Nàng nói, sau đó nhún người hành lễ với Lý Yến, nhẹ nhàng bước ra khỏi yến hội. Đồng thời, còn trộm mang theo Lâm Uyên đang trốn trong chỗ tối.
GÀ
Lý Tiện Ngư quay trở lại sương phòng để thay bộ trang phục long trọng lộng lẫy mặc trong yến tiệc, rồi dẫn Lâm Uyên đi đến trên mặt đường Thành Thanh An.
Giống như nàng nghĩ, hôm nay trên đường rất náo nhiệt.
Đội múa rồng có màu vàng quả hạnh và đội múa lân màu đỏ đan xen đi lướt qua dòng người, những quầy hàng đủ mọi màu sắc được đặt chính giữa con đường dài, tiếng pháo trúc ồn ào, nhóm người bán hàng rong bán những món đồ mới, gương mặt đầy vui vẻ lớn tiếng thét to
Trên đường ồn ào náo nhiệt, tràn đầy hương vị ngày Tết.
Lý Tiện Ngư nắm tay Lâm Uyên đi trên con đường dài. Vốn dĩ hai tay trống trơn rất nhanh đã được nhét đầy các món ăn đầy màu sắc.
Bánh táo, bánh cam vải, bánh xuân, kẹo mạch nha —— Hình như là những gì trước đó Lâm Uyên đã mua cho nàng.
Lý Tiện Ngư đều ăn thử mỗi thứ một chút, bởi vì được ăn những món ăn vặt rất ngon mà mặt mày của nàng cong lên.
Nhưng sức ăn của nàng cũng không lớn, cuối cùng ngoại trừ hộp kẹo mạch nha kia, còn lại đều bị nàng đưa cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên sắp xếp mấy thứ này vào cùng một chỗ rồi cầm bằng một tay, sau đó nhìn về phía quầy hàng bán đèn lồng ở bên cạnh, hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa có muốn mua không?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, mỉm cười nói: “Ta muốn mua cái đèn lồng con thỏ kia, có một chút giống Tiểu Miên Hoa ta đang nuôi.” Lâm Uyên nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
Hắn mua đèn lồng con thỏ kia cho Lý Tiện Ngư, lại mua một cái đèn lồng hình con cá đỏ, cùng với Lý Tiện Ngư mỗi người cầm theo một cái đèn lồng đi dọc theo con đường dài nhộn nhịp.
Ngày tết trong dân gian náo nhiệt và vui vẻ như vậy, khiến Lý Tiện Ngư có một chút nhìn không kịp.
Nàng nhìn xem múa Hoa Cổ, đi qua hội chùa, uống một ngụm rượu đèn có hương vị cay độc, lại tò mò duỗi tay nắm chặt tay áo của Lâm Uyên: “Lâm Uyên, nơi đó hình như có đi cà kheo......”
Nàng còn chưa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên từ trên bầu trời yên tĩnh, vang vọng trên con đường dài náo nhiệt.
Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên đồng thời ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy trên bầu trời đen như mực, có pháo hoa tươi sáng đang nở rộ. NHững tia lửa màu vàng bay lơ lửng, sáng rực nửa bầu trời.
Trên gác chuông ở phía xa, các hòa thượng gõ vào chiếc chuông đồng cổ xưa. Tiếng chuông năm mới vang lên từ phía xa.
Lý Tiện Ngư hơi hơi ngẩng mặt lên, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng hiện lên ánh sáng lấp lánh trên bầu trời.
Nàng nhìn núi tuyết Hòa Trác ở phía xa xa, đặt đầu ngón tay của mình vào trong lòng bàn tay của Lâm Uyên, mỉm cười xinh đẹp với hắn.
“Lâm Uyên, chúc ngươi năm mới may mắn vui vẻ.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, ở trong ngàn vạn đám đông cúi người khẽ hôn lên trên đôi môi đồ của nàng.
“Năm mới may mắn vui vẻ.” TN Team: Không biết mọi người có cảm thấy không chứ câu “ta tin tưởng ngươi” của chị nhà nghe trí mạng cực kỳ ấy, anh nhà kiểu “Ta bất lực quá!!!” .127