Chương 138: Địch Nhung cận kề
Chương 138: Địch Nhung cận kềChương 138: Địch Nhung cận kề
Mùa xuân se lạnh.
Những viên gạch trước cửa cung phía bắc được bao phủ một lớp băng mỏng như sương lạnh, xe ngựa có mái hiên của hoàng thất chạy ngang qua nó làm cho những đóa hoa sương rơi đầy đất.
Khi đông đi xuân tới, hoàng thất Đại Nguyệt cuối cùng cũng về tới tòa hoàng cung xa cách đã lâu này. Nhưng vận mệnh quốc gia từ từ suy yếu vẫn chưa bởi vì vậy mà được sửa đổi.
Binh mã của người Nhung bẻ gãy đập tan biên phòng, sau những thất bại liên tiếp quân lính canh giữ biên giới rút lui, địch Nhung xâm nhập vào bên trong Đại Nguyệt.
Ít ngày nữa, chúng sẽ chĩa kiếm vào Nguyệt Kinh Thành.
Bên trong hoàng cung, cho tới bá tánh, rồi đến hoàng tộc, mỗi người đều cảm thấy lo lắng. Không ít người đã tìm mọi cách thoát đi tòa hoàng cung đã gần hết vận số này.
Trong một ngày hiếm khi có thời tiết đẹp như vậy, Lý Yến ở trong Điện Chính Kiền triệu tập hội nghị cuối cùng.
Màn đêm buông xuống, binh lính xâm nhập vào trong thành.
Cửa thành của Nguyệt Kinh Thành bị thanh gỗ lớn công thành đánh vang, giống như tiếng chuông tang mất nước.
Lý Yến cởi long bào ra, mặc áo giáp vào. Tay cầm trường kiếm, nhảy lên trên ngựa chiến. Roi bạc còn chưa rơi xuống, lại nghe thấy phía sau có người hỏi hắn: “Địch Nhung sắp phá thành. Giờ phút này hoàng huynh muốn đi đâu?”
Lý Yến quay đầu, nhìn thấy Ninh Ý đang đứng trên bậc cầu thang cao phía trên xa xa nhìn về phía hắn. Mắt phượng đen thẳm, váy đỏ tung bay.
Lý Yến trả lời: “Thiên tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc.”
“Lần này ta đi, chỉ muốn làm một việc nhỏ nhoi yếu ớt cuối cùng cho Đại Nguyệt.”
Ninh Ý ở trong bóng đêm xa xôi nhìn thẳng vào hắn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng không mở miệng trào phúng hắn. Nàng giơ ly rượu bằng vàng lên, cách trăm bậc cầu thang bằng ngọc hướng về phía dưới.
“Ninh Ý cầu chúc bệ hạ chiến thắng trở về.”
Lý Yến gật đầu cảm ơn, cưỡi ngựa đi về chiến trường ở cửa cung phía bắc, lao thẳng tới đó.
Theo khói lửa cuộc chiến bốc lên bên ngoài hoàng cung, các cửa cung trong cung điện đều đóng chặt lại, có không ít cung nhân quỳ gối trước tượng Phật thắp nhang cầu xin, cầu nguyện rằng Đại Nguyệt có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Tuy nhiên, ông trời giống như không nghe thấy lời cầu xin. Vừa qua giờ Tý, cửa cung phía tây và phía đông đều liên tiếp thất thủ. Đại quân của địch Nhung nhanh chóng tiến vào.
Máu tươi bắn trên bức tường màu đỏ, gót sắt đạp nát những viên gạch sạch sẽ trong cung.
Địch Nhung một đường đánh cướp trong cung cấm, dựa vào bản năng tham lam, bọn chúng đi về phía cung điện nguy nga và lộng lẫy nhất.
Sau khi xâm nhập vào Điện Thái Cực không một bóng người và cướp đoạt khắp nơi, bọn họ rất nhanh lại tìm được Cung Cam Tuyền nơi Thái Thượng Hoàng đang ở.
Giờ phút này, tất cả những người đàn ông có thể cầm binh khí đều đã lao tới chiến trường bảo vệ quốc gia. Còn ở lại trong cung chỉ là một ít cung nữ và thái giám.
Bọn họ thấy tình huống không ổn thì đã lập tức chạy phân tán khắp nơi như chim bay.
Không có bất kỳ ai để ý đến Thái Thượng Hoàng giờ phút này không thể động đậy còn đang nằm liệt trên giường.
Các quân sĩ địch Nhung cầm đao tiến lên, vén chăn gam đắp trên người Thái Thượng Hoàng lên.
Bọn chúng không hiểu văn hóa Trung Nguyên. Trang phục của Thái Thượng Hoàng bị chúng coi là long bào của hoàng đế. Lập tức có giọng nói hoan hô của quân lính địch Nhung: “Chúng ta tìm được hoàng đế Đại Nguyệt rồi!”
Bọn chúng cười lớn kéo Thái Thượng Hoàng từ trên giường gấm xuống.
Địch Nhung vây quanh trong ánh mắt hoảng sợ của Thái Thượng Hoàng, bắt đầu hưởng thụ niềm vui nhục nhã bại tướng dưới tay mình.
Bọn chúng nhổ nước bọt lên trên mặt Thái Thượng Hoàng.
Bọn chúng thô tục glơ tay ra hiệu với ông ta.
Bọn chúng dùng ngôn ngữ nước Nhung lớn tiếng cười nhạo tên hôn quân mất nước này.
Thái Thượng Hoàng vừa cảm thấy xấu hổ vừa sợ hãi.
Ông ta muốn chạy trốn nhưng cả người không có sức lực.
Muốn xin tha, nhưng lại không thể phát ra nửa cái âm tiết. Chỉ có thể tro mắt nhìn nhóm địch Nhung mỉm cười điên cuồng lột quần áo của ông ta ra, buộc ở sau ngựa rồi bị kéo đi như heo chó ở trên những viên gạch trong cung đẫm máu.
Máu tươi của Thái Thượng Hoàng trào ra, tưới lên trên đất mà ông ta chưa bao giờ bảo vệ, ở sau ngựa vẽ ra một đường màu đỏ vừa dài vừa tươi đẹp.
Nhóm địch Nhung vây quanh bên cạnh, không kiêng nể gì cười nhạo nhục nhã ông ta. Cho đến khi máu tươi của ông ta gần như chảy hết, giống như một cái túi rách ngưỡng mặt lên trên trời rồi tê liệt ngã xuống mặt đất.
Giây phút cuối cùng trong cuộc đời Thái Thượng Hoàng bắt đầu cảm thấy hối hận về sai lầm của gã.
Hối hận lúc trước tại sao đam mê hưởng lạc, hoang dâm vô độ.
Tại sao không thể làm một minh quân, bảo vệ tốt quốc gia của mình.
Lão di chuyển mí mắt nơi bản thân có thể tự điều khiển, nhìn xem màn đêm trong Điện Thái Cực, nhưng cuối cùng ánh vào trong mắt lại vẫn là gương mặt dữ tợn của nhóm địch Nhung.
Bọn chúng giơ binh khí đang cầm trong tay lên cao.
Một đao chém bay đầu của lão.
Ánh lửa như rồng, chiếu sáng cả tòa hoàng cung giống như ban ngày.
Các cung điện khắp nơi liên tiếp mất vào tay giặc.
Khói lửa cuộc chiến rất nhanh đã lan đến trước Điện Phi Hương.
Giờ phút này cửa điện Điện Phi Hương đóng chặt lại.
Lý Tiện Ngư mang theo các cung nhân chưa từng rời đi tránh ở trong Đông Thiên Điện hẻo lánh. Các nàng đóng chặt then cài cửa lại, di chuyển tất cả đồ vật có thể tìm được đến trước cửa, đóng chặt cái cửa lớn màu đỏ này lại. Coi như đây là phòng tuyến cuối cùng của bản thân.
Tất cả ngọn đèn dầu trong điện đều bị thổi tắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Lý Tiện Ngư cầm kiếm, giơ lên trước người. Phía sau nàng là mẫu phi của mình, là những cung nữ chưa rời đi của Điện Phi Hương và những ma ma giúp việc bếp núc.
Trước khi nạn lớn ập đến, thái giám hơi mạnh mẽ một chút đều đã đi lên chiến trường. Mà những người phụ nữ ở lại trong Điện Phi Hương đều lục tung cả tòa cung điện, tìm ra tất cả đồ vật có thể đánh trả được.
Lý Tiện Ngư có thanh kiếm Lâm Uyên đã từng để lại cho nàng dùng để trấn áp các cơn ác mộng, là thứ giống binh khí nhất trong số tất cả những đồ vật hiện có.
Mà trong tay các cung nhân còn lại ở phía sau đều là đủ loại đồ vật cầu kỳ kỳ lạ, cũng có những đồ vật không thể ngờ tới.
Có người cầm lấy con dao bếp sắc bén trong phòng bếp nhỏ, có người cây kéo bạc lớn dùng để cắt tỉa cây cỏ trong điện, còn có người hai tay ôm cây cuốc trước kia từng dùng đào ao nhỏ.
Nhưng cũng có nhiều người không thể tìm được đồ vật nào.
Các nàng chỉ có cầm lấy kéo dùng để may vá, cầm lấy cây trâm cài trên đầu, thậm chí còn có người cầm cục gạch xanh nặng trĩu trong tay, tốt xấu cũng có thể coi như là đồ vật phòng thân.
Mọi người nín thở lắng nghe tiếng vó ngựa lộc cộc ồn ào náo động tiến đến trong đêm, đang nôn nóng đi đi lại lại bên ngoại cửa điện được các nàng đóng kín lại.
Tiếng tim đập của Lý Tiện Ngư thình thịch rung động. Vũ khí bằng sắt đang cầm trong tay vừa lạnh băng vừa nặng nề, khiến đầu ngón tay cầm kiếm của nàng nhịn không được mà trở nên run Tray Nhưng nàng không buông tay ra, ngược lại cầm thanh kiếm trong tay chặt hơn nữa. Cố gắng hết sức làm bản thân không sợ hãi. Dù sao nàng cũng là công chúa của Đại Nguyệt, bây giờ là trụ cột duy nhất trong Điện Phi Hương.
Nếu ngay cả nàng cũng cảm thấy sợ hãi, các cung nhân phía sau sẽ hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, gặp phải loạn quân tiến vào bên trong nhất định sẽ không có đường sống.
Nàng dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói với các cung nhân phía sau: “Nếu Điện Phi Hương giữ không được, các ngươi lập tức mang mẫu phi chạy về phía cửa thành. Đi tìm hoàng huynh, đi tìm các tướng sĩ còn hăng hái chiến đấu. Có thể xuất lực thì giúp đỡ họ một chút, không thể thì cố gắng giữ lấy tính mạng của mình. Còn hơn chết vô ích ở trong cung điện này.”
Nàng chưa nói xong thì nghe thấy cửa cung phía trước vang lên một tiếng oanh rất lớn.
Là người Nhung dùng cây gỗ lớn tông cửa, phá mở cửa điện của nàng.
Ánh lửa chiếu sáng lên màn đêm. Binh lính người Nhung mạnh mẽ ập vào trong điện.
Bọn chúng thấy trong điện đầy phụ nữ, giống như nhìn thấy sơn dương tươi ngon đầy đất, bật cười lớn tiếng một lúc rồi đánh thẳng về phía các nàng.
Sắc mặt của Lý Tiện Ngư trắng bệch. Nhưng nàng vẫn cầm chặt trường kiếm trong tay, chĩa mũi kiếm về phía người tới.
Các cung nhân phía sau cũng cầm lấy đồ vật phòng thân, muốn liều chết chiến đấu một lần. Cung nữ cầm kéo bạc trâm bạc nhắm thẳng vào binh sĩ người Nhung mặc áo giáp sắt tay cầm đao thiết.
Thực lực hai bên cách xa nhau như vậy, kết cục có thể nói là không cần nói cũng biết. Nhận thấy rằng trong Điện Phi Hương sắp có thảm kịch xảy ra, trước điện đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
Hơn mười người đồng thời hiện thân từ trong màn đêm, tay cầm lưỡi đao sắc bén, không chút do dự gia nhập vào cuộc chiến, đi giết những người Nhung kia.
THẬP NIÊN 60 GẢ CHO ĐẦU BẾP
Editor: Team TN
Tác giả: Công Tử Gia
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực, Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử Ý
Tóm tắt
Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60. Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi.
Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.
Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao?
Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.
米米米米米
Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một. Kết quả, Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm. Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua. Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng. Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ? Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn. Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?”
[ Lưu ý } 1. Nữ chính chỉ biết thưởng thức món ăn, toàn văn chỉ có nam chính xuống bếp. 2. Nữ chính có bàn tay vàng. 3. Đầu bếp mặt lạnh VS Bác sĩ nhỏ tham ăn 4. Cuộc sống thường ngày, chậm rãi, khắc họa nhân vật. Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn . 139
Chuong 139: Than 0 day
Bọn họ ăn mặc quần áo khác nhau.
Có thị vệ, có thái giám, còn có nữ quan và cung nữ.
Khi Lý Tiện Ngư khiếp sợ vì tình huống xảy ra đột ngột này, một cung nữ mặc quần áo xanh biếc nắm tay nàng rất chặt, lớn tiếng nói: “Không kéo dài được bao lâu! Công chúa rời đi cùng với nô tỳ!”
Lý Tiện Ngư bị nàng ta lôi kéo chạy vội về phía trước, trong lúc vội vàng chỉ kịp nắm tay mẫu phi của nàng.
Nàng nhìn thấy cung nữ mặc quần áo xanh biếc trước mắt một tay cầm kiếm, một tay nhanh chóng nhét một cái đèn lồng lụa xanh còn chưa thắp lửa lên vào trong lòng ngực của nàng.
Cung nữ nói: “Đây là tín vật!”
Lý Tiện Ngư nhận ra, đó là đồ vật nàng đã từng đưa cho Lâm Uyên. Vậy bọn họ, chắc là tử sĩ Lâm Uyên lưu lại bên cạnh nàng.
Giờ phút này nàng rất muốn biất.
Lâm Uyên đã đi nơi nào.
Hắn còn quay trở về không?
Nhưng giờ phút này trong tình huống nguy cấp, nàng không rảnh dò hỏi, chỉ vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, hô lớn với nhóm cung nữ còn đang đứng yên tại chỗ: “Chạy mau!”
Nhóm cung nữ giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ. Thừa dịp cơ hội các tử sĩ bám trụ địch Nhung, bọn họ chạy trốn bốn phía.
Lý Tiện Ngư cũng lôi kéo mẫu phi của mình, đi theo cung nữ mặc quần áo xanh biếc chạy trốn trong màn đêm.
Nhưng giờ phút này hoàng thành đã thất thủ, địch nhân bao vây bốn phía. Cho dù các nàng chạy trốn đến chỗ nào, đều bị đuổi giết không ngừng.
Nhìn thấy cửa cung phía Bắc đã hiện lên phía xa xa, người Nhung phía sau lại đã sắp bao vây các nàng lại.
Trên người cung nữ mặc quần áo xanh biếc cũng đã có thêm rất nhiều miệng vết thương, bước chân và động tác huy kiếm cũng đã chậm lại. Sắp không thể bảo vệ được hai người họ được nữa.
Giọng nói của Lý Tiện Ngư dồn dập: “Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, tất cả chúng ta đều không thể sống được.”
Đôi môi của cung nữ mặc quần áo xanh biếc mím chặt lại, nhìn Thục phi bên cạnh Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư cũng buông lỏng cái tay trắng nõn đang nắm cổ tay của mẫu phi ra.
Nàng đưa đèn lồng lụa xanh cho mẫu phi, lại kéo tay của cung nữ qua, thay nàng nắm thật chặt cổ tay của mẫu phi.
Cung nữ đột nhiên quay đầu lại. Thấy đôi mắt ngậm nước mắt của Lý Tiện Ngư cười rộ lên với nàng ta: “Ta giao mẫu phi cho ngươi, ngươi nhất định phải mang bà ấy chạy ra khỏi tòa hoàng cung này.”
Giọng nói của Lý Tiện Ngư còn chưa dứt lời thì đã dứt khoát xoay người sang chỗ khác.
Nàng nhấc tà váy lên, chạy về hướng ngược lại với hướng của các nàng. Ánh lửa chiếu sáng vào bóng đêm. Con đường trong cung tràn đầy máu tươi, người Nhung nhìn thấy công chúa Đại Nguyệt.
Váy đỏ tóc đen, da trắng như ngọc. Giống như một đóa hoa nở rộ trong bóng đêm. Còn thu hút hơn so với hồng ngọc dư dả ở Đại Nguyệt, ngay lập tức khiến đôi mắt của bọn chúng đỏ lên.
Người Nhung ngồi trên lưng ngựa có khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn lộ ra vẻ tham lam, dùng tiếng Nhung thét lớn ra lệnh: “Bắt lấy nàng ta! Phải bắt sống!”
Đám người Nhung ở xung quanh lập tức quay đầu lại, lần lượt tiến về phía Lý Tiện Ngư.
Cung nữ mặc quần áo xanh biếc cắn chặt răng, cũng biết giờ phút này đã không thể thay đổi được gì.
Nàng ta đang giãy giụa giữa suy nghĩ nên đánh ngất Thục phi rồi quay trở về, hoặc là vội vàng bế bà ấy lên rồi bay vút về phía cửa cung.
Lý Tiện Ngư bị bọn họ bao vây lại. Mà tên người Nhung vẻ ngoài hung ác giơ tay lên, kêu mọi người dừng bước, bản thân hắn thì mỉm cười dữ tợn đi về phía nàng.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư dồn dập, dùng trường kiếm duy nhất có thể bảo vệ mình chĩa thẳng vào hắn.
“Nếu ngươi lại đây, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Tướng quân địch Nhung nghe không hiểu tiếng phổ thông Đại Nguyệt của nàng nhưng hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được thiếu nữ trước mắt căn bản không biết cầm kiếm.
Cho dù trong tay nàng đang cầm thanh kiếm sắc bén cỡ nào cũng chỉ là món đồ chơi không hề có sức uy hiếp.
Gã ta cười càng thêm dữ tợn, từng bước tới gần Lý Tiện Ngư, rốt cuộc tìm được cơ hội đột nhiên đánh bay trường kiếm trong tay Lý Tiện Ngư. Lý Tiện Ngư còn chưa kịp kinh ngạc hét lên thì đã bị gã mạnh mẽ đẩy ngã xuống trên mặt đất tràn đầy máu tươi.
Mái tóc đen của nàng xõa tung, váy đỏ dính đầy máu.
Nàng nghĩ, chắc là nàng đã không thể đợi được Lâm Uyên quay trở lại gặp nàng rồi.
Mà tên người Nhung kia hai mắt đỏ bừng, bước nhanh tiến lên, gấp không chờ nổi muốn duỗi tay kéo thắt lưng của nàng xuống.
Lý Tiện Ngư cắn chặt cánh môi.
Nàng giãy giụa sờ cây trâm vàng trên tóc của mình rồi đâm thẳng vào cánh tay đang duỗi tới của hắn.
Máu tươi lập tức bắn ra.
Tướng quân người Nhung kêu đau một tiếng, trên mặt càng thêm vặn vẹo. Hắn giơ tay rút cây trâm bằng vàng kia ra, điên cuồng tức giận kéo vạt áo của Lý Tiện Ngư ra.
Nhìn thấy cánh tay thô ráp kia của hắn sắp đụng tới váy đỏ tươi đẹp của thiếu nữ.
Một thanh trường kiếm bằng thiết đen bay qua không khí mà đến. Trực tiếp đâm thủng vị tướng quân dẫn dắt vạn quân, đóng đỉnh hắn ta vào trên những viên gạch nhuộm đầy máu phía sau.
Ngay lập tức địch Nhung trở nên rối loạn.
Lý Tiện Ngư chống người đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy một đội quân sĩ thiết ky phá trận tiến đến.
Nam nhân cầm đầu nhanh chóng cưỡi ngựa đến bên cạnh nàng, bế nàng lên từ trên mặt đất đầy máu. Trong bầu trời đầy máu lửa, nàng ngửi thấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh trên người hắn.
Quen thuộc như vậy. Giống như là thiếu niên mà nàng vẫn đang chờ đợi. Nhưng người ở bên cạnh gọi hắn là —— Bệ hạ.
Xưng hô xa lạ như vậy khiến trái tim Lý Tiện Ngư treo lên trên cao.
Nàng sợ bản thân nhận sai người. Sợ rằng tất cả những gì nàng mong đợi đều chỉ là ảo ảnh trong mơ, vừa mở mắt ra thì sẽ biến mất.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn rất cẩn thận ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của hắn, nhìn khuôn mặt giấu ở dưới mũ giáp của hắn.
Khi ánh lửa ngập trời, nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Đôi mắt hạnh hoa trong veo của Lý Tiện Ngư lập tức nổi lên hơi nước.
Suốt một đêm này nàng không khóc, nhưng giờ phút này lại nhịn không được mà nghẹn ngào.
“Lâm Uyên.”
Thiếu niên ôm lấy nàng cúi đầu trên lưng ngựa, khẽ hôn lên giọt nước mắt trên đuôi mắt của nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay của hắn, ở dưới cờ xí che lấp mặt trời ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mấy tháng xa cách, khuôn mặt của Lâm Uyên không hề thay đổi, nhưng bộ quần áo màu đen trên người lại đã đổi thành áo giáp sắt.
Cờ chiến màu đỏ đậm bay phấp phới ở phía sau hắn, đồ đằng hình Cùng Kỳ màu vàng công khai tung bay trong không trung.
Bảo vệ trăm vạn hùng binh của Dận Triều. Tiếng móng ngựa rất to của ngựa sắt vang lên. Thiếu niên ở trước trăm vạn đại quân cúi đầu với nàng, đáp lại giống như mỗi một lần Lý Tiện Ngư gọi hắn vậy.
“Thần ở đây.”
Lý Tiện Ngư cột mái tóc dài bị gió đêm thổi bay của mình lại, đầu tiên đôi mắt hạnh hơi nước mênh mông nhìn về phía hắn, sau đó lại nhìn cờ xí đang bay phấp phới phía sau hắn và vô số binh sĩ mặc áo giáp sắt.
Nàng nhìn thấy trên cờ chiến là đồ đằng hình Cùng Kỳ không phải của Đại Nguyệt, thấy các quân sĩ vì giúp hắn rút trường kiếm có hoa văn hình con rồng màu vàng, nhìn thấy trên lưng ngựa có hạt châu bảy màu và cửu hoa ngọc.
Nhìn thấy đủ loại, đều là tượng trưng của đế vương.
Hắn là hoàng đế nước khác.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư hé mở, rồi lại trong một lúc không biết nên gọi hắn như thế nào.
Cho đến khi, nàng cúi đầu nhìn thấy kiếm tuệ treo trên đuôi kiếm.
Kiếm tuệ xanh đậm, có tua màu xanh đen rũ xuống, một viên đá quý màu đen có ánh sáng đen nhánh.
Lý Tiện Ngư nhận ra, đó vẫn là kiếm tuệ nàng đưa cho Lâm Uyên khi hắn mới tới Điện Phi Hương.
Nàng cũng nhớ tới lời nói Lâm Uyên từng nói qua.
Kiếm sẽ thay đổi.
Nhưng kiếm tuệ thì không. Lý Tiện Ngư nhìn hắn, tóc mai rối loạn được vén ra sau tai, thử nhẹ nhàng kêu tên của hắn giống như thường ngày.
“Lâm Uyên.”
Lâm Uyên đang cầm lấy trường kiếm quân sĩ đã thu hồi lại. Trên mũi kiếm vẫn còn máu đang nhỏ giọt. Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ chán ghét, muốn ném vết máu dơ bẩn này đi.
Nhưng giọng nói của Lý Tiện Ngư vang lên, động tác của hắn lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Lớp băng trong đáy mắt của hắn cũng tan đi.
Đôi mắt phượng đen đậm phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng.
“Công chúa.” Hắn lên tiếng trả lời.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói của nàng còn mang theo nghẹn ngào chưa biến mất: “Trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu?”
“Tại sao bọn họ gọi ngươi là bệ hạ?”
Ngón tay thon dài cầm kiếm của Lâm Uyên đột nhiên siết chặt lại.
Hắn giống như nhận ra cái gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Thần để lại bức thư cho công chúa —— công chúa chưa từng nhìn thấy sao?”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình: “Nhưng... ta không nhìn thấy bức thư nào cả.”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại.
Quả nhiên là có người gây chuyện ở trong đó.
Nhưng khi muốn giải thích, bên tai lại có tiếng xé gió vèo vèo vang lên.
Mưa tên như châu chấu. Là viện quân của địch Nhung đuổi tới. . 140