Chương 144: Hoàng thúc làm khó
Chương 144: Hoàng thúc làm khóChương 144: Hoàng thúc làm khó
Hơn nữa hắn tới đây cũng không phải vì trao đổi hôn nhân với Lý Tiện Ngư. Chỉ vì Đại Nguyệt là quốc gia của nàng, vì khi nàng nhớ nhà có quốc gia để nhớ và.
Ánh mắt của Lý Yến hơi ngừng lại, giống như cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ trả lời như vậy.
Có lẽ vì chứng minh tính chân thật trong lời nói của hắn.
Lý Yến cuối cùng từ từ mở ra quốc thư nặng nề kia ra. Trong đó viết rất rõ ràng, không phải là muốn công chúa hòa thân, mà là Dận Triều chuẩn bị sính lễ, xin cưới công chúa Đại Nguyệt làm Hoàng hậu. Hai nước kết tình hữu nghị suốt đời, trong lúc còn sống, hai bên sẽ không có chiến tranh.
Lý Yến im lặng một lúc rất lâu, sau đó lại hỏi hắn: “Chuyện này, ngươi đã hỏi qua Gia Ninh chưa?”
Đuôi lông mày của Lâm Uyên khẽ nhướng lên, vẫn không lập tức trả lời lại.
Lý Yến chỉ nghĩ rằng chưa, cho nên nghiêng đầu nói với thái giám bên cạnh: “Đi mời công chúa Gia Ninh đến đây.”
Còn chưa dứt lời, lại có một thái giám khác vội vàng bước vào, cung kính nói với Lý Yến: “Bệ hạ, công chúa Gia Ninh cầu kiến.”
Lý Yến dừng một chút, nói: “Mời vào.”
Thái giám cúi người đi ra ngoài.
Một lúc sau, thái giám mang theo Lý Tiện Ngư đi vào trong điện. Tất cả mọi người trong điện đều ngước mắt lên, nhìn về phía thiếu nữ đang chậm rãi đi tới. Bây giờ còn đang trong thời gian quốc tang. Lý Tiện Ngư mặc quần áo vô cùng giản dị.
Áo choàng lông thổ trắng muốt, bộ quần áo cao cổ được làm bằng gấm Vân Yến, tay áo to rộng và vạt áo được thêu hình cành hoa hải đường bằng chỉ màu hồng nhạt.
Khi nàng bước đi nhẹ nhàng, những cánh hoa hơi mở ra theo gió, giống như những đóa hoa hải đường lặng lẽ nở rộ vào mùa xuân.
Lý Tiện Ngư đi đến trước long án của Lý Yến, quy củ hành lễ với hắn, trên mặt lại hơi có màu đỏ nhạt: “Hoàng huynh.”
Lý Yến gật đầu, đưa quốc thư kia cho nàng, hỏi: “Phong quốc thư này, muội đã xem qua chưa?”
Hai tay của Lý Tiện Ngư cầm lấy quốc thư, từ từ mở ra.
Thấy trong đó ngoài viết vấn đề quan hệ ngoại giao của hai nước, giống như cũng không có cái gì khác so với hôn thư Lâm Uyên đưa cho nàng. Thậm chí viết càng tỉnh tế dịu dàng hơn so với hôn thư.
Gương mặt của nàng ửng đỏ, khẽ gật đầu một chút, đưa quốc thư trả lại cho Lý Yến: “Gia Ninh đã xem qua rồi.”
Lý Yến cầm lấy cái quốc thư kia, lại một lần nữa trịnh trọng hỏi nàng: “Gia Ninh, muội có đồng ý không?”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ. Nàng rụt rè ngước mắt lên, liếc nhìn Lâm Uyên đứng ở chỗ xa hơn một chút, muốn hắn trả lời giúp nàng. Nhưng thiếu niên thường ngày có năm giác quan rất nhạy bén lại cố tình vào ngày hôm nay, tựa như không phát hiện ra ánh mắt của nàng.
Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn cửa sổ dài phía xa. Giống như cây ngô đồng ngoài cửa sổ kia đẹp hơn một chút so với nàng vậy.
Lý Tiện Ngư không thể làm gì được, chỉ có thể hai má nóng bỏng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu mà trả lời: “Gia Ninh đồng ý.”
Vừa dứt lời.
Trong điện yên tĩnh trong chớp mắt.
Lâm Uyên cũng một lần nữa nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt thường ngày luôn lạnh băng hiện lên tia ý cười nhợt nhạt.
Lý Tiện Ngư lén liếc mắt nhìn hắn thì mới biết được vừa rồi là hắn cố ý giả bộ không nhìn thấy. Một hai phải làm nàng tự mình thừa nhận mới được.
Trên mặt của nàng nóng như muốn bốc cháy, nhưng cố tình ở trước mặt hoàng huynh nên cũng không tiện mở miệng nói gì đó.
Nàng đành phải quay gương mặt ửng đỏ sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa và cũng nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
Lý Yến ngồi trên cao nhìn thấy tất cả. Nhịn không được lại giơ tay xoa xoa ấn đường hơi đau.
Đây rõ ràng là Điện Thái Cực, là nơi ở của hắn, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy bản thân hơi có cảm giác không hợp với chỗ này.
Hắn đau đầu cầm lấy bút đỏ gác bên cạnh, muốn phúc đáp lên trên quốc thư trước. (phúc đáp: là việc trả lời bằng thư từ, công văn)
Đầu ngón tay vừa nâng lên, lại nghe thấy có thái giám vội vàng đi vào bẩm bảo: “Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương 一一”
Hắn vừa mới mở miệng, rồi đột nhiên phát hiện bản thân nói lỡ lời nên cuống guít quỳ trên mặt đất nhận tội: “Nô tài nói lỡ lời, nô tài nói lỡ lời, là thứ dân Lý Nghệ tiến đến cầu kiến.” “Hoàng thúc?” Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, nàng kinh ngạc nhìn về phía Lý Yến: “Hoàng thúc hồi kinh lúc nào vậy, hoàng thúc không phải ——”
Không phải bị lưu đày đến Quan Châu rồi sao?
Lý Yến đầu tiên là ngừng lại một chút.
Tiếp theo thì cũng hiểu được.
Giữa Tạ Uyên và hoàng thúc có một chút thù hận riêng.
Hơn phân nửa Tạ Uyên sẽ không nói cho Lý Tiện Ngư nghe về việc hoàng thúc quay trở về. Vì vậy hắn giơ tay, ra hiệu cho thái giám mời người vào, sau đó lại giải thích ngắn gọn với Lý Tiện Ngư chuyện đã xảy ra trong đêm đó.
Tiếp theo nói: “Là trẫm hạ chỉ, ra lệnh kêu người mời hoàng thúc tiến đến diện thánh.”
Nếu không phải như vậy, lấy tính tình của hoàng thúc thì sau khi chờ Dận Triều lui binh sẽ lần thứ hai đi không tạm biệt.
Hắn còn chưa dứt lời. Lý Nghệ đã sải bước đi đến từ cuối tấm bình phong.
Hắn nhìn về phía Lý Yến đang ngồi trên cao, hỏi: “Bệ hạ gọi ta đến đây là có chuyện gì?”
Lý Yến hơi bất đắc dĩ một chút. Hắn vốn dĩ kêu người mời hoàng thúc đến, thật sự là có việc muốn thảo luận. Nhưng bây giờ ở trước mặt hoàng đế nước khác mà thảo luận chuyện chính sự thì lại có chút không thích hợp.
Hắn đành phải rũ mắt xuống rồi nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng. Chẳng qua là mời hoàng thúc đến đây để phẩm trà mà thôi.”
Lý Yến nói rồi hơi hơi giơ tay lên, ra hiệu thái giám đứng bên cạnh lấy ghế cho mọi người ngồi xuống và cũng thay trà mới.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cầm lấy. Lâm Uyên không hề cầm lấy, lạnh nhạt nói: “Trẫm không có thói quen uống trà.”
Lý Nghệ vẫn chưa ngồi xuống, cũng chưa cầm tách trà.
“Điện Thái Cực là nơi ở của hoàng đế Đại Nguyệt. Ngươi vừa không phải là thần dân của Đại Nguyệt, lại vừa không uống trà ——” mắt ưng của hắn nặng nề nhìn về phía phần quốc thư đặt trên long án của Lý Yến kia, giọng nói càng lạnh lẽo: “Thì là vì chuyện gì?”
Mắt phượng của Lâm Uyên đen đậm, không hề rụt rè mà nhìn thẳng hắn, từng câu từng chữ lạnh lùng nói: “Tới cưới Hoàng hậu của trẫm.”
Giọng nói của hắn vừa dứt, Lý Tiện Ngư đang bưng tách trà ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy gương mặt nóng lên, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức đỏ như hoa hải đường nở vào mùa xuân.
Nàng muốn đứng dậy tránh đi chỗ khác, rồi lại sợ hoàng thúc và Lâm Uyên lại xảy ra mâu thuẫn. Cho nên cũng chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xem cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, che giấu hai má ửng đỏ của bản thân và tiếng tim đập hơi hỗn loạn.
Mắt ưng của Lý Nghệ nhìn xung quanh, đột nhiên trầm giọng: “Bây giờ là thời gian quốc tang!”
“Trong luật pháp của Đại Nguyệt có ghi, trong thời gian quốc tang, các hoàng thất có quan hệ gần trong vòng 27 tháng và các tông thất có quan hệ xa và các vương công đại thần ở kinh thành trong vòng một năm không được cưới gả!” Trái tim của Lý Tiện Ngư đập thình thịch nhảy dựng. Tuổi tác của nàng không lớn, cũng là lần đầu tiên trải qua quốc tang trong hoàng thất. Cũng không biết là còn có quy củ như vậy.
Mà ánh mắt của Lâm Uyên lạnh lẽo nhìn về phía Lý Nghệ, ngón tay thon dài nắm chặt bội kiếm bên hông: “Dận Triều của chúng ta không có loại quy củ này.” Mắt ưng của Lý Nghệ lạnh lùng nghiêm túc, giọng nói trầm lạnh chỉ ra chỗ sai của hắn: “Nơi này không phải là Dận Triều mà là Đại Nguyệt. Người ngươi muốn cưới là công chúa Đại Nguyệt của ta.”
Ánh mắt của Lâm Uyên như lưỡi dao, dần dần trở nên sắc bén.
Mắt thấy không khí lại muốn trở nên giương cung bạt kiếm, Lý Tiện Ngư vội vàng đứng dậy cất bước đi lên phía trước nhỏ giọng giảng hòa.
Lông mi của nàng hơi rũ xuống, hai má lúm đồng tiền đỏ nhạt, giọng nói mềm nhẹ khuyên can: “Thật ra... thật ra 27 tháng cũng không lâu lắm.”
Nếu giơ ngón tay lên ti mi tính toán, giống như chỉ cần vượt qua hai mùa hè, một mùa đông và một mùa xuân.
Lâm Uyên và Lý Nghệ đồng thời nhìn về phía nàng.
Cảm xúc trong đáy mắt của từng người đều khác nhau.
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, đáy mắt sâu thẳm, cũng không có lập tức mở miệng.
Lý Tiện Ngư có thể chờ. Nhưng hắn không thể.
Bây giờ hắn đã lên ngôi, tuyệt đối không có khả năng ở lại Đại Nguyệt liên tục 27 tháng. Càng không có khả năng để một mình Lý Tiện Ngư ở lại Nguyệt Kinh Thành chờ đợi hắn.
Cho dù Đại Nguyệt muốn mượn cái lý do này để nói điều kiện gì, hắn cũng nhất định phải mang Lý Tiện Ngư đi.
Lý Nghệ thì bình tĩnh nhắc nhở nàng: “Gia Ninh, con cần phải suy nghĩ thật kỹ! Hai năm sau, không biết hậu cung của Dận Triều đã có bao nhiêu người. Con xa xôi vạn dặm gả đến Dận Triều, không người chống lưng giúp con. Đến lúc đó con ở trong hậu cung bị người khác ức hiếp thì cũng không có ai biết được.” Khuôn mặt của Lâm Uyên hơi trầm xuống. Giống như đang trả lời Lý Nghệ, lại giống như hứa hẹn với Lý Tiện Ngư: “Cho dù là 27 tháng hay là 27 năm. Hậu cung của Dận Triều sẽ không có ai khác. Người nào lại dám ức hiếp Hoàng hậu của trẫm.” .145