Chương 167 Ngoại truyện 12: Nói lời giữ lời
Chương 167 Ngoại truyện 12: Nói lời giữ lờiChương 167 Ngoại truyện 12: Nói lời giữ lời
Lâm Uyên bước đi đến trước mặt nàng.
Bàn tay to có khớp xương rõ ràng chống trên lưng ghế, thân thể thon dài cúi thấp xuống, bao vây nàng lại trên ghế.
Mùi hương mát lạnh tiến lại gần, khung cửa sổ trong nhã gian đóng chặt lại, ánh sáng mông lung khiến đôi mắt gần trong gang tấc của hắn càng thêm sâu thẳm.
Lý Tiện Ngư sợ hãi ngước mắt lên, lời nói xin tha còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Lâm Uyên hôn lên trên môi đỏ của nàng. Ăn xong toàn bộ son môi nàng thoa lên trước khi ra cung rồi lại hôn xuống cái cổ trắng muốt của nàng, ngón tay thon dài quen thuộc cởi bỏ nút cổ áo của nàng ra.
Sống lưng của Lý Tiện Ngư dựa trên lưng ghế đột nhiên trở nên căng thẳng. Nàng nói đứt quãng trong nụ hôn dày đặc của Lâm Uyên: “Lâm Uyên, chàng, chàng đã nói là sẽ ngừng lại hai ngày mà.”
Lâm Uyên cũng không ngước mắt lên. Hắn lưu loát cởi bỏ nút áo của nàng đến ngực, môi mỏng khẽ hôn lên trên cổ của nàng.
“Thần nói hai ngày thì là hai ngày. Tuyệt đối không nuốt lời.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Trong một lúc, cũng không biết nên nói hắn muốn làm cái gì.
Nàng muốn đứng dậy từ trên ghế, rồi lại bị Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng. Hắn cúi đầu không nặng không nhẹ cắn một cái lên trên cổ của nàng, lại kéo tay nàng qua và đặt trên vạt áo của hắn.
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư khẽ cuộn lại, gương mặt nóng bỏng: “Lâm Uyên, nơi này, nơi này là ngoài cung.”
Giọng nói của Lâm Uyên không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn: “Là công chúa trêu chọc thần trước.”
Hắn vừa dứt lời, một lần nữa cúi đầu xuống và hôn lên trên đôi môi đỏ của nàng.
Môi mỏng của hắn nóng cháy, nóng đến mức như muốn thiêu đốt đôi môi mềm mại của nàng và cái cổ mảnh khanh, cuối cùng dừng lại trên lỗ tai mượt mà.
Hàm răng hơi khép lại, trằn trọc ôn tồn.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư hé mở, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng dần dần trở nên mơ hồ.
Đầu ngón tay mảnh khảnh cũng siết chặt lại, trời xui đất khiến mà kéo vạt áo của hắn ra.
Ngực của thiếu niên mạnh mẽ, tỏa ra ánh sáng giống như viên ngọc.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy, đầu ngón tay muốn buông xuống rồi lại bị Lâm Uyên nắm lấy, dẫn nàng ấn lên trên ngực của hắn và mơn trớn vòng eo nhỏ hẹp rắn chắc của hắn, cuối cùng dừng lại trên cơ bụng của hắn.
Mà hắn cũng không có phân tâm, vẫn tập trung hôn nàng và thường thường lấy hàm răng sắc nhọn cắn một cái lên trên lỗ tai của nàng.
Cảm giác tê dại truyền đến từ lỗ tai, dần dần truyền đến khắp thân thể.
Trái tim của Lý Tiện Ngư theo hàm răng sắc nhọn khẽ cắn lên trên lỗ tai và đập thình thịch rung động. Hai má lúm đồng tiền của nàng do thẫm, mắt hạnh ngập nước, đầu ngón tay đặt trên bụng nhỏ của hắn cũng theo nhiệt độ cơ thể mà trở nên nóng bỏng. Nàng cảm thấy bản thân giống như cũng không có trong tưởng tượng có thể chịu đựng được dụ dỗ.
Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu, một đôi mắt phượng đen đậm lập tức nhìn thẳng vào trong đôi mắt hạnh hoa tràn ngập khói nước của nàng.
Giống như muốn đọc hiểu suy nghĩ vào giờ phút này của nàng.
Tiếp theo, bàn tay to vốn dĩ đang đặt trên lưng ghế của hắn vén váy đỏ của nàng lên, cởi áo lót màu xanh nhạt của nàng xuống tới đầu gối.
Sống lưng của Lý Tiện Ngư dựa vào trên lưng ghế căng thẳng giống như trái tim trong lòng nàng vậy.
Đầu ngón tay của nàng nắm tay vịn ghế dựa siết chặt lại, môi đỏ hé mở lại nghe thấy âm thanh rõ ràng của nhóm khách uống trà đi trên cầu thang gỗ ở bên ngoài nhã gian.
Cách đến gần như vậy, giống như đang ở bên ngoài tấm bình phong.
Theo ngón tay thon dài trằn trọc của hắn, hai má của Lý Tiện Ngư đỏ thắm và tiếng tim đập thình thịch rung động.
Nàng thẹn thùng dùng hàm răng cắn chặt môi đỏ, không dám làm giọng nói ngọt ngào tràn ra.
Lâm Uyên ngước mắt lên, nhìn dấu răng trắng nhạt trên môi đỏ của nàng, mày kiếm hơi nhíu lại.
Hắn dừng động tác lại trong giây lát, hơi nghiêng người đi và đưa cổ cho nàng cắn.
Lý Tiện Ngư xấu hổ đến mức gương mặt đỏ rần, lại sợ bị người khác nghe thấy. Do dự một lúc lâu, nàng mới buông hàm răng ra và cắn lên trên gáy của hắn. Hàm răng vừa cắn xuống, truyền đến cảm nhận làm nàng đột nhiên run lên. Lông mi của nàng run ray rũ xuống, trong mắt tràn đầy hơi nước.
Nàng giống như chết đuối nắm chặt cánh tay hắn, hàm răng không thể khống chế mà lưu lại hai vết do trên cổ của hắn.
Lâm Uyên cúi đầu, giống như an ủi mà hôn lên lỗ tai của nàng, ở bên tai nàng khàn khàn hướng dẫn: “Thả lỏng một chút.”
“Thần sẽ không làm tổn thương công chúa.”
Lý Tiện Ngư ngước đôi mắt mê ly nhìn về phía hắn.
Đầu ngón tay nắm chặt cánh tay của hắn chậm rãi buông ra.
Trong nhã gian yên tĩnh, tất cả cảm nhận đều bị phóng lớn.
Ngón tay của Lâm Uyên thon dài và có khớp xương rõ ràng như vậy, trên lòng bàn tay còn có vết chai mỏng được tạo thành do nhiều năm tập võ.
Trong mắt Lý Tiện Ngư gợn sóng dập dờn, hàm răng cắn bả vai của hắn run ray buông ra, ngẩng lên lên từ sau cái cổ nhỏ nhắn mềm mại như cành hoa. Lâm Uyên kịp thời cúi người xuống và hôn lên đôi môi đỏ tươi đẹp của nàng, nuốt hết tất cả tiếng nói ngọt ngào sắp tràn khỏi môi răng của nàng.
Bên trong nhã gian vẫn yên tĩnh như cũ.
Chỉ có tiếng va chạm của những hạt châu trên bộ diêu hoa hải đường mà Lý Tiện Ngư đang cài trên đầu.
Đang đang rung động. Hắn lấy khăn tay ra và lau di vệt nước trên đầu ngón tay, giọng nói trầm thấp thường ngày mang theo khàn khàn như cát nặng.
“Công chúa còn muốn sao?”
Mà thiếu nữ bị hắn dụ đỗ mềm mại nằm trên khuỷu tay của hắn.
Lông mi của nàng ướt đẫm, hai má lúm đồng tiền do bừng.
Hàm răng trắng tỉnh mềm mại cắn cánh tay của hắn, muốn giấu xuân sắc còn chưa tan đi vào sau răng.
Nhưng vẫn có giọng nói nũng nịu vang lên, nhẹ như giọt sương đọng trên lá cây mùa xuân, ngọt ngào như rót mật.
Nàng thẹn thùng nhắm mắt lại, lông mi chớp chớp, môi đỏ run ray khép lại, không thể nói được câu trả lời.
Lâm Uyên rũ lông mi xuống, cúi người ôm chặt nàng và môi mỏng hôn lên trên hai má do ửng của nàng, khan khàn mở miệng ở bên tai nàng.
“Không có gì Uyển Uyển.”
“Trên đời cũng không có người khác có thể làm thần động tình giống như công chúa.”
Lý Tiện Ngư chôn mặt ở trong ngực của hắn, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trên ngực như hàn ngọc của hắn.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng còn chưa biến mất càng nhuộm thêm hơi nóng.
Nàng nhỏ giọng trả lời, đầu ngón tay mềm mại rũ xuống và muốn mặc áo lót sắp rơi xuống mắt cá chân lại.
Lâm Uyên trở tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng. Hắn từ trong túi tay áo của Lý Tiện Ngư tìm được một cái khăn thêu mềm mại, dính một chút nước trong: “Thần giúp công chúa rửa sạch.”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư đỏ bừng: “Bản thân ta làm là được rồi......”
Lâm Uyên bình tĩnh từ chối.
Đồng thời khăn thêu cầm trong tay chạm vào da thịt của nàng.
Chất lụa mát lạnh, các họa tiết thêu hoa và chim tỉnh xảo phức tạp, mang theo hoa văn đặc trưng của sợi tơ.
Lý Tiện Ngư nhịn không được nhẹ nhàng run lên.
Lông mi của Lâm Uyên thản nhiên rũ xuống, một lần nữa tách đôi chân đang khép lại của nàng ra và dùng khăn thêu chà lau giúp nàng.
Động tác của hắn rất tinh tế.
Giống như ngày thường chà lau bội kiếm của mình, từ thân kiếm đến bên trong vỏ kiếm, ngay cả chỗ hoa văn rất nhỏ đều chưa từng buông tha.
Khăn gấm rất nhanh đã bị ướt đẫm.
Nhưng hắn vẫn không có ý muốn dừng tay lại.
Cuối cùng Lý Tiện Ngư duy trì không được.
Nàng rùng mình nắm lấy cổ tay của hắn, giọng nói ngọt ngào vô cùng: “Được, được rồi.”
“Sau khi hồi cung, sau khi hồi cung ta sẽ đi tắm rửa.”
Lâm Uyên ngước một đôi mắt phượng đen đậm nhìn về phía nàng. Trong nhà nhỏ yên tĩnh, giọng nói của hắn khàn khàn: “Thần làm công chúa đau sao?”
Hai tai của Lý Tiện Ngư đều đỏ bừng.
“Không, không có.” Nàng nắm cổ tay của hắn không dám thả ra, thẹn thùng mở miệng: “Nhưng chàng cũng không nên, không nên như vậy......”
Hai chữ cuối cùng, nàng thật sự xấu hổ khó mở miệng nói ra.
Lâm Uyên nhìn nàng một cái thật sâu, giúp nàng bổ sung lời nói còn chưa nói hất.
“Không nên túng dục như vậy?”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt không có lên tiếng, xem như cam chịu.
Lâm Uyên hơi trầm mặc một chút.
Hắn cúi đầu nhìn, giọng nói rất khàn: “Thần không có túng dục.”
Trong lúc suy nghĩ, đốt ngón tay của hắn hơi cong lại.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư khẽ run, ngọt mềm ừ nhẹ một tiếng.
Giọng nói của nàng nhẹ như lá cây trong gió xuân, cũng không thể xuyên thấu qua cánh cửa đóng chặt lại và khiến cho nhóm khách uống trà ở bên ngoài nghe thấy được.
Nhưng vẫn hoàn toàn đốt cháy hai má vốn dĩ nóng bỏng của nàng lên.
Gương mặt nàng ửng đỏ né tránh về phía sau, vừa xấu hổ vừa vội vàng gọi tên của hắn: “Lâm Uyên ——”
Lâm Uyên cúi người hôn lên môi nàng, nuốt hết tất cả giọng nói của nàng. Tiếp theo, hắn từ từ rút ngón tay thon dài lại, giọng nói khàn khàn hỏi ở bên tai nàng: “Bây giờ công chúa muốn quay về cung sao?”
Lý Tiện Ngư khẽ run run.
Nàng không dám mở miệng, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời.
Hắn ngồi dậy và đặt khăn thêu ướt đẫm sang một bên.
Sau khi rửa tay trong thau đồng, hắn giúp nàng một lần nữa mặc xong áo lót màu xanh nhạt.
Lý Tiện Ngư mềm mại nằm trên vai hắn, một lúc lâu sau hô hấp hỗn loạn mới từ từ bình phục lại.
Nàng nhẹ nhàng ngước đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn.
Mà Lâm Uyên giúp nàng mang lên mũ che mặt, ngồi dậy và đưa lòng bàn tay về phía nàng.
“Công chúa còn có thể đứng dậy sao?”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt liếc mắt nhìn hắn một cái, muốn đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Mũi chân vừa chạm đất, đầu gối hơi hơi bủn rủn nhưng còn tính là có thể đi đường được.
Nàng đi tới bên cạnh bàn, một lần nữa sắp xếp thoại bản lại và ôm ở trong tay.
Lâm Uyên một tay cài nút áo bị cởi ra của nàng lại, nhìn thấy vậy thì mày kiếm khẽ nhướng lên: “Công chúa muốn những thoại bản vô căn cứ này để làm cái gì?” “Mấy quyển này ta còn chưa có đọc xong.” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng giải thích: “Thật ra, chỉ cần xem như quyển sách bình thường thì nó cũng rất thú vị.”
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi tối xuống.
Hắn lấy đi tất cả thoại bản trong tay của Lý Tiện Ngư, không có ý muốn trả lại cho nàng.
Lý Tiện Ngư hơi giật mình: “Lâm Uyên?”
Lâm Uyên nắm tay nàng đi đến trước tấm bình phong, mắt phượng sâu thẳm không biết là vui vẻ hay tức giận: “Nếu công chúa cảm thấy thú vị. Sau khi hồi cung thần sẽ tự mình đọc qua từng cuốn.”
Lý Tiện Ngư hơi chột dạ: “Nhưng chàng có tấu chương phải phê duyệt.”
Lâm Uyên cầm thật chặt mấy quyển thoại bản vớ vẩn ở trong tay, đáy mắt hơi lạnh lẽo: “Sẽ có lúc phê duyệt xong.”
Chờ hắn xem xong lại quyết định nên tính toán món nợ này như thế nào. . 168